Nhưng Diệp Hiên không làm như vậy, bởi vì quá mức kinh thế hãi tục, tất sẽ bị thôn dân đối đãi như tiên nhân yêu quái, sẽ đi chệch khỏi ý định ban đầu của Diệp Hiên ở lại nơi này.
Cũng may thôn dân Tiểu Thạch thôn đều rất nhiệt tình, dưới sự trợ giúp của đông đảo thôn dân, một căn nhà tranh đơn giản được xây dựng, tuy rằng thoạt nhìn có chút tàn phá, nhưng che gió che mưa lại không có vấn đề gì, cho Diệp Hiên rốt cục định cư ở Tiểu Thạch thôn, chính thức trở thành một phần tử của thôn.
Ánh chiều hoàng hôn chiếu xuống thôn núi.
Mây trời đỏ ngòm liên miên không dứt, chiếu rọi cả tiểu thạch thôn đỏ bừng, cho người ta có một loại cảm giác yên tĩnh yên bình.
Khói bếp lượn lờ, sinh hoạt nấu cơm, bọn trẻ con đang chơi đùa bên dòng suối cười đùa trở về nhà, khi bọn họ đi qua cổng thôn, lại càng nhiệt tình chào hỏi Diệp Hiên, Diệp Hiên gật đầu mỉm cười đáp lại.
Trước cổng làng, từng bãi cỏ liên miên không dứt.
Diệp Hiên nằm trên một bãi cỏ nhìn trời, giống như thời thơ ấu của hắn, trong nội tâm tràn ngập bình tĩnh cùng hòa bình, giống như ân oán tình cừu đều đã tiêu tán hết.
Trong trí nhớ của Diệp Hiên, thời gian bình tĩnh nhất của hắn khi còn nhỏ chính là cùng em trai và em gái nằm ngửa trên bãi cỏ, mỗi ngày nhìn hoàng hôn buông xuống, hưởng thụ thời gian an bình hiếm có.
Thương hải tang điền, năm tháng như thoi đưa, hơn hai vạn năm trôi qua, đệ đệ muội muội trước kia đều đã không còn, thế gian này cũng chỉ còn lại một mình Diệp Hiên hắn, loại chênh lệch này làm cho suy nghĩ của Diệp Hiên có chút hoảng hốt.
- Diệp ca ca, về nhà ăn cơm.
Bỗng nhiên.
Một tiếng cười vang lên dưới bãi cỏ, làm cho Diệp Hiên phục hồi tinh thần, chỉ thấy Tiểu Trác Mã đang mỉm cười đứng dưới đống cỏ gọi.
- Được, về nhà ăn cơm.
Hai tay Diệp Hiên chống lên đống cỏ, trực tiếp nhảy xuống, sau đó thân mật xoa xoa đầu Tiểu Trác Mã, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô bé trở về trong thôn, cũng giống như năm đó khi hắn còn nhỏ dắt Diệp Linh Nhi.
Chỉ là thời gian trôi nhanh, sơn hà bị diệt, thân bằng ngày xưa đã không còn, một mình chu du vạn cổ, Diệp Hiên rốt cuộc không thể trở về cái thời ngây thơ vô tư kia nữa.
Trong nhà hai ông cháu.
Hai đĩa rau xanh, ba cái bánh bao, đây chính là bữa tối của hai ông cháu và Diệp Hiên.
Ăn không nói gì, hai ông cháu và Diệp Hiên lẳng lặng ăn cơm tối, chỉ là hôm nay Trác đại thúc giống như có tâm sự, trong lúc ăn cơm ngẫu nhiên nhìn Diệp Hiên, mỗi khi hắn há miệng, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra lời nói.
- Trác đại thúc, có chuyện gì cứ nói, không sao.
Diệp Hiên tuy nhìn như trẻ tuổi, nhưng hắn sống hơn hai vạn năm, làm sao nhìn không ra lão giả có chuyện muốn nói, hắn dừng chén đũa, khẽ nói.
Nghe Diệp Hiên nói, Trác đại thúc xấu hổ cười, nhưng cũng không có che dấu.
- Tiểu Diệp , ngươi đến thôn cũng đã ba tháng, ba tháng này ngươi thỉnh thoảng giúp mọi người làm việc, càng giúp cho ông cháu hai người chúng ta luôn được no bụng, nhưng tuổi của ngươi cũng không còn nhỏ, ngươi nhìn mấy tiểu tử giống như ngươi trong thôn đều đã thành thân, ta thấy khuê nữ nhà Lý Đại Tráng kia cũng không tệ, bằng không ngươi... ?
Trác đại thúc muốn nói gì đó nhưng lại thôi, tuy còn chưa nói hết lời, nhưng ý tứ của hắn cũng rất rõ ràng, hắn đang quan tâm đại sự nhân sinh của Diệp Hiên.
- Đúng vậy Diệp ca ca, tỷ tỷ Lý gia thật sự rất không tệ, ngươi nhìn nàng mỗi ngày đều vì ngươi tự mình nấu cơm, lại càng vì Diệp ca ca mà may quần áo, không bằng ngươi cưới Lý gia tỷ tỷ, như vậy Trác Mã cũng có tẩu tẩu.
Tiểu Trác Mã cổ linh tinh quái nói.
Nhìn vẻ mặt chờ mong của hai ông cháu, Diệp Hiên hơi ngạc nhiên, sau đó chậm rãi lắc đầu, trong mắt xẹt qua vẻ bất đắc dĩ.
- Ai!
Trác đại thúc thở dài một tiếng, biết Diệp Hiên không có ý, tất sẽ không đồng ý với chuyện hôn nhân này, thật ra hôm nay hắn nói ra cũng là bởi vì Lý Đại Tráng âm thầm hỏi ý kiến của hắn, càng dò xét ý của Diệp Hiên.
Dù sao ở trong Tiểu Thạch thôn đều là một ít thôn phu nông thôn, người có chút tài học như Diệp Hiên có thể nói rất ít ỏi, Lý Đại Tráng cực kỳ vừa ý Diệp Hiên, càng muốn gả khuê nữ của mình cho Diệp Hiên.
Đương nhiên, Lý gia tiểu thư kia đối với Diệp Hiên càng cực tốt, tuy rằng không phải tiểu thư khuê các, nhưng cũng coi như hiền lương thục đức, nếu không làm sao mỗi ngày nấu cơm dệt áo cho Diệp Hiên, hiển nhiên cũng cực kỳ vừa ý Diệp Hiên người này.
- Được rồi được rồi, việc này tạm thời không đề cập tới, ngày mai chính là ngày lễ Phật hàng năm, đây chính là ngày quan trọng nhất của Tiểu Thạch thôn chúng ta, sứ giả phật môn sẽ đích thân đến thôn chúng ta, truyền xuống phật quang cho thôn chúng ta, Tiểu Diệp ngươi vừa mới định cư trong thôn, nhìn thấy sứ giả phật môn thì tuyệt đối không thể lãnh đạm.
Lão giả bỏ qua chuyện hôn sự của Diệp Hiên, không ngừng dặn dò diệp Hiên ngày mai cần chú ý việc gì, cho đến khi Diệp Hiên gật đầu, cơm chiều mới tiếp tục bắt đầu.
Ngày lễ Phật.
Là một lễ hội ở Tây Ngưu Hạ Châu, dù sao người Tây Ngưu Hạ Châu đều thành kính lễ Phật, hơn tám phần phàm nhân đều là tín đồ của Phật môn, lễ hội này tự nhiên cực kỳ quan trọng, càng có sứ giả phật môn đi tới mỗi một thôn xóm chủ trì lễ hội.
Đông —— đông —— đông!
Bỗng nhiên, vài tiếng gõ cửa rất nhỏ truyền đến, chỉ nghe ngoài cửa truyền đến một giọng nữ yếu ớt.
- Trác gia gia có ở nhà không?
- Hì hì.
Tiểu Trác Mã cười đùa ra tiếng, vội vàng đi tới mở cửa, lại quay đầu lại làm mặt quỷ với Diệp Hiên, cười đùa nói:.
- Diệp ca ca, Lý gia tỷ tỷ đến thăm ngươi.