Két!
Cửa phòng bị tiểu cô nương đẩy ra, chỉ thấy một thiếu nữ mặc đồ có mấy miếng vá đang đứng ngoài cửa.
Thiếu nữ có làn da cổ đồng, tóc đen bị trâm gỗ ghim cùng một chỗ, tuy rằng không phải mỹ nhân, nhưng làm cho người ta có một loại cảm giác ấm áp như ánh mặt trời, trên mặt không có son phấn, nhưng lại có một loại mỹ lệ thuần phác.
- Lý tỷ tỷ, ngươi có phải tới tìm Diệp ca ca hay không?
Tiểu Trác Mã cười đùa hỏi.
- Cái nào... Làm gì có... Ta... Ta đến gặp lão Bàn.
Hai gò má Lý Tú Nhi đỏ lên, vụng trộm nhìn thoáng qua Diệp Hiên, trong mắt xẹt qua tia ngượng ngùng.
- Ha ha.
Trác đại thúc cười ha ha nói:.
- Tú nhi mau vào phòng nói chuyện.
- Trác gia gia, đây là khoai lang mà cha ta bảo ta mang đến cho ngài, các ngươi mau thừa dịp còn nóng nếm thử.
Lý Tú Nhi nói chuyện, xách giỏ trúc trong tay đi tới trước bàn ăn, đặt một đĩa khoai lang nóng hổi ở trên bàn, sau đó hai tay hơi mất tự nhiên không biết nên đặt ở nơi nào, Bàn đại thúc thấy thế cười ha hả nói:.
- Cha ngươi thật sự quá khách khí.
- Diệp... Diệp ca ca... Ngày mai là ngày lễ Phật... Bộ y phục này… Ta mới may đêm qua, ngươi xem nó có phù hợp hay không?
Lý Tú Nhi nói xong, nhét một bộ quần áo mới tinh vào trong tay Diệp Hiên, sau đó không dám liếc mắt nhìn Diệp Hiên một cái, vội vàng xoay người chạy ra ngoài phòng, trên mặt càng hiện ra vẻ xấu hổ.
- Trác gia gia, ta về nhà trước.
Lý Tú Nhi nhanh chóng rời khỏi, chỉ có tiếng nói có chút ngượng ngùng truyền đến, điều này cũng làm cho bàn đại thúc bất đắc dĩ thở dài, càng là lặng lẽ nhìn Diệp Hiên một cái, trong mắt hiện ra tia hy vọng.
- Diệp ca ca, Lý gia tỷ tỷ đối với ngươi tình ý thâm trọng, ngươi cưới nàng đi.
Tiểu Trác Mã đi tới trước người Diệp Hiên, không ngừng lắc lắc cánh tay Diệp Hiên, đôi mắt to cổ linh tinh quái chờ đợi nhìn Diệp Hiên.
Diệp Hiên có thể cảm giác được ánh mắt chờ đợi của tiểu cô nương, càng có thể cảm nhận được Trác đại thúc muốn thúc đẩy nhân duyên giữa hắn và Lý Tú Nhi, nhưng hắn cũng không phải phàm nhân, căn bản không có khả năng cưới Lý Tú Nhi làm vợ.
- Tiểu Trác Mã không cần hồ nháo, Diệp ca ca ngươi tự có ý của mình.
Trác đại thúc vẫy vẫy tay với tiểu cô nương, cũng làm cho Tiểu Trác Mã có chút thất vọng trở lại trước bàn ăn.
- Tú nhi nha đầu này có tấm lòng thành khó được, tiểu Diệp ngươi phải quý trọng.
Trác đại thúc khẽ thở dài, cũng không nói gì nữa, gọi Diệp Hiên tiếp tục ăn cơm.
Dù sao tình cảm thì không thể cưỡng cầu, Trác đại thúc cũng không có khả năng ép thúc Diệp Hiên, đây cũng không phải hắn cách đối nhân xử thế.
Ba người ăn cơm tối xong, Diệp Hiên cáo từ rời khỏi, cho đến khi Diệp Hiên rời khỏi nhà, Trác đại thúc nhìn bóng lưng của Diệp Hiên, hắn khẽ thở dài một tiếng.
- Tiểu Trác Mã.
- Gia gia.
- Sau này ngươi đừng nhắc tới chuyện của Lý gia tỷ tỷ và Diệp ca ca ngươi nữa.
Trác đại thúc dặn dò.
Nghe ông nội cảnh cáo, Tiểu Trác Mã hơi nghi ngờ nói:.
- Ông nội, Lý gia tỷ tỷ tốt như vậy, vì sao Diệp ca ca... ?
- Ai.
Không đợi tiểu cô nương nói xong, Trác đại thúc nhìn bóng lưng Diệp Hiên đi xa, thấp giọng thở dài nói:.
- Vị Diệp ca ca này của ngươi cũng không phải người bình thường, tuy rằng hắn định cư ở thôn Tiểu Thạch chúng ta, nhưng tiềm long cuối cùng cũng có ngày bay lên trời, tiểu miếu như chúng ta làm sao có thể đủ rộng cho Thần Long đây?
Nghe ông nội nói, Tiểu Trác Mã có chút bối rối, nhưng nàng biết lời ông nội nói nhất định là đúng, nàng nhu thuận gật gật đầu, ghi nhớ lời ông nội trong lòng.
Lão giả tuy là phàm nhân, càng một mình nuôi lớn cháu gái, nhưng hắn trải qua năm tháng tẩy lễ, hoàn toàn có thể cảm giác được Diệp Hiên có lai lịch cực lớn, nếu không lúc trước sẽ không nói ra mấy câu như cá lớn nuốt cá bé.
- Tiểu Diệp, mặc kệ ngươi là ai, Trác đại thúc đều hy vọng ngươi có thể bình an.
Lão giả lẩm bẩm.
......
Một căn nhà nhỏ, được đất bùn và cây cối dựng lên, tuy rằng nhìn như có chút tàn phá, nhưng che gió chắn mưa lại không có vấn đề, đây cũng là nơi ở của Diệp Hiên trong Tiểu Thạch Thôn.
Một tấm chiếu cỏ, một cái giường, ngoài ra cũng không có vật gì khác.
Diệp Hiên ngồi xếp bằng trên chiếu cỏ.
Trên hai đầu gối là y phục Lí Tú Nhi may cho hắn, vẻ bất đắc dĩ xẹt qua hai mắt, sau đó đặt quần áo ở bên cạnh, cũng không có cẩn thận quan sát.
Tình ý phàm nhân không dễ dính vào, đây cũng không phải ý định ban đầu của Diệp Hiên ở lại Tiểu Thạch thôn, hắn ở lại Tiểu Thạch Thôn chỉ là muốn tìm được bản tâm hắn từng mất đi, chỉ có tìm được tâm của hắn, hắn mới có thể bước vào Chuẩn Thánh.
- Nếu tâm không diệt, vạn vật trường tồn, chân linh sinh ra, chuẩn thánh có thể thành!
Diệp Hiên gằn từng chữ, không ngừng cảm ngộ ý tứ của những lời này, sau đó chậm rãi tiến vào trong tu luyện.
......
Sáng sớm hôm sau, mặt trời mới mọc, ánh mặt trời vàng chiếu vào thôn bên sông nhỏ, tiếng chiêng trống ồn ào không dứt bên tai, càng xen lẫn tiếng cười nói vui vẻ của rất nhiều dân làng.
- Diệp ca ca, hôm nay là ngày lễ Phật, ngươi dậy chưa?
Tiếng tiểu cô nương cười vui vẻ truyền đến ngoài cửa, Diệp Hiên đang ở trong phòng chậm rãi mở hai mắt ra, sau đó đứng dậy đẩy cửa phòng đi ra.
- Trác đại thúc.
Ra khỏi nhà, Diệp Hiên nhìn thấy lão giả cùng tiểu cô nương đang ở ngoài chờ hắn, Diệp Hiên mỉm cười chào hỏi hai người.
- Diệp ca ca.
Không biết vì sao, mỗi khi tiểu cô nương nhìn thấy Diệp Hiên, luôn cảm giác Diệp Hiên cho cô nàng một loại cảm giác rất an toàn, loại cảm giác này nói không rõ ràng, nhưng lại làm cho tiểu cô nương rất muốn ở bên cạnh hắn, cô chạy nhỏ đến trước người Diệp Hiên, không ngừng lắc lắc cánh tay Diệp Hiên cười đùa.