- Ngay cả sứ giả Phật môn cũng bởi vì Diệp đại ca mà thay đổi thái độ, xem ra Diệp đại ca cũng không phải phàm nhân, trách không được hắn vô tình với ta.
Lý Tú Nhi cười thê lương, thở dài một tiếng.
- Mặc kệ Tiểu Diệp là người như thế nào, nhưng hắn định cư ở thôn Tiểu Thạch chúng ta, vậy hắn chính là người nhà của chúng ta, hắn tuyệt đối không phải người xấu, xin mọi người tin tưởng hắn.
Trác đại thúc trịnh trọng lên tiếng, càng khom người hướng dân làng bái một cái.
- Diệp ca ca là người tốt.
Tiểu cô nương non nớt lên tiếng, sau đó chạy về phía chỗ ở của Diệp Hiên.
- Không sai, Trác đại thúc nói rất đúng, mặc kệ Diệp huynh đệ là ai, hắn cho tới bây giờ đều chưa từng hại chúng ta, hắn chính là người nhà của chúng ta.
Trương Thanh Hà cười to.
Theo Trương Thanh Hà dứt lời, dân làng nhao nhao lên tiếng phụ họa, sau đó cùng nhau đi về phía chỗ của Diệp Hiên, hiển nhiên hôm nay nếu không có Diệp Hiên, chỉ sợ sứ giả Phật môn đã trách móc bọn họ.
…
Bóng đêm như nước, trăng sao đầy trời, từng ngôi sao dựa theo định luật không thay đổi chuyển động ở trong tinh không, tinh quang chiếu rọi thiên địa, cũng chiếu vạn vật trên thế gian không nhiễm bụi trần.
Tiểu Thạch thôn.
Đèn đuốc sáng trưng, tiếng người huyên náo, hơn mười hộ dân tụ tập trước cửa nhà Trác đại thúc, trên mặt mỗi người đều tràn đầy tiếng cười, miệng thỉnh thoảng phát ra tiếng cười.
Tuy rằng giờ phút này đã là đêm khuya, nhưng đã trải qua lễ phật ban ngày, tinh thần của dân làng đều rất tràn đầy, tự phát bày mấy bàn tiệc tối đơn giản trước cửa nhà Trác đại thúc, trên bàn chất đầy một ít rượu kém chất lượng.
Bữa tối rất đơn giản, một số loại cây trồng như khoai lang, với một số rau xanh và rượu nhạt, đủ làm cho dân làng vui vẻ.
Đương nhiên, dân làng tụ tập trước cửa nhà Trác đại thúc cũng không phải uống rượu mua vui, mà muốn cảm tạ Diệp Hiên, nhưng Diệp Hiên cũng không tham gia, chỉ biểu đạt cảm tạ với dân làng liền đóng cửa.
Cũng không phải Diệp Hiên cao ngạo, chỉ là hắn xưa nay đã như thế, hơn nữa hắn cũng biết dân Tiểu Thạch thôn đã có hoài nghi về thân phận của hắn, nếu hắn thật sự tham gia tiệc tối, cũng không thể thiếu việc giải thích lai lịch của hắn một phen.
Diệp Hiên là một người rất ghét phiền toái, cho nên không bằng ở một mình trong nhà tranh, hắn tiết kiệm được rất nhiều phiền toái.
Bóng đêm dần dày, trăng cô đơn treo cao.
Theo dân làng lần lượt về nhà nghỉ ngơi, Diệp Hiên nghênh đón an bình khó có được, vào lúc này, cửa phòng bị nhẹ nhàng gõ, Diệp Hiên nghe thế xuống giường mở cửa phòng.
Quả nhiên, ngoài cửa chính là hai ông cháu.
- Diệp ca ca.
Tiểu cô nương ngọt ngào gọi Diệp Hiên một tiếng, đôi mắt to ngập nước càng tràn ngập vẻ sùng bái.
- Tiểu Trác Mã ngoan.
Diệp Hiên mỉm cười, xoa xoa đầu tiểu cô nương, ánh mắt đầy vẻ ôn nhu.
- Tiểu Diệp à, hôm nay may mà có ngươi, nếu không thì không biết sứ giả Phật môn kia sẽ nháo ra bao nhiêu chuyện.
Trác đại thúc cười ha hả, cảm tạ diệp Hiên.
- Vào nhà nói chuyện đi.
Diệp Hiên tránh ra để cho hai ông cháu bước vào phòng.
Một ngọn nến đung đưa trên bàn, giờ phút này bóng đêm đã sâu, thôn đầy yên tĩnh.
Diệp Hiên nói chuyện với Trác đại thúc, tiểu cô nương dù sao còn còn nhỏ tuổi, tựa vào trong lòng Diệp Hiên không bao lâu đã ngủ say, khóe miệng lại nở nụ cười hồn nhiên hạnh phúc.
Nhìn cháu gái đã ngủ, Trác đại thúc yên lặng nhìn thoáng qua Diệp Hiên, châm chước một phen mở miệng nói:.
- Tiểu Diệp à, từ khi ngươi đến thôn Tiểu Thạch, lão già ta đã nhìn ra ngươi cũng không phải phàm nhân.
- Chỉ là lão già ta cũng hiểu, Tiểu Thạch thôn chúng ta không giữ được thần long ngươi, ngươi cuối cùng cũng có lúc cất cánh bay đi, nhưng lão già hy vọng ngươi có thể biết, bất kể lúc nào Tiểu Thạch Thôn đều là nhà của ngươi, nếu ngươi có ngày mệt mỏi, vậy thì về nhà thăm ta cùng Tiểu Trác Mã, như vậy lão già tử ta cũng chết mà nhắm mắt.
Trác đại thúc cũng không hỏi Diệp Hiên là ai, càng không hỏi Diệp Hiên có thân phận gì, hắn chỉ biết đoạn thời gian này tới nay, bởi vì Diệp Hiên xuất hiện, để cho hai ông cháu bọn cảm nhận hắn như người thân của mình.
Nhìn bộ dáng già nua của Trác đại thúc, Diệp Hiên yên lặng không tiếng động, đúng như lời Trác đại thúc nói, cuối cùng có một ngày hắn sẽ rời khỏi Tiểu Thạch thôn, có lẽ là ngày mai, có lẽ là trăm năm sau, bởi vì Diệp Hiên cũng không biết mình sẽ rời khỏi khi nào.
Hành trình tìm con đường đi vào Chuẩn Thánh.
Hắn ở lại Tiểu Thạch thôn, càng ở lại bên cạnh ông cháu hai người, chính là tìm kiếm tâm mà hắn từng mất đi, càng là tìm kiếm con đường bước vào Chuẩn Thánh.
Đoạn thời gian này chính là một đoạn thời gian yên tĩnh khó có được đối với Diệp Hiên, không có phân tranh không có đại địch, chỉ có an bình yên tĩnh.
Diệp Hiên rất hưởng thụ thời gian bình tĩnh an bình này, đang tìm lại những thứ bản thân đã từng mất đi, tâm linh của hắn đang thăng hoa, càng tôi luyện linh hồn, hy vọng một ngày nào đó có thể giác ngộ Chuẩn Thánh chi đạo.
Đối với Diệp Hiên, trăm năm vội vã trôi qua, nhưng đối với phàm nhân, trăm năm chính là cả đời của bọn họ.
Hữu tình cũng tốt, vô tình cũng được, Diệp Hiên không biết nên nói tình cảm của mình dành cho hai ông cháu là gì, hắn chỉ hiểu một đạo lý, vị lão nhân gần đất xa trời này dạy cho hắn một bài học về lòng người, đây cũng là nguyên nhân hắn dừng chân ở thôn Tiểu Thạch.
Nếu tâm không diệt, vạn vật trường tồn, chân linh sinh ra, Chuẩn Thánh có thể thành.
Diệp Hiên thủy chung nhớ kỹ mười sáu chữ lớn này, đây cũng là châm ngôn Hồng Quân Đạo Tổ để lại cho hắn, càng là cơ hội để hắn bước vào Chuẩn Thánh.