- Bất kể ta là ai, chỉ cần ta ở Tiểu Thạch thôn một ngày, có thể che chở Tiểu Thạch Thôn một đời an ổn, càng đối đãi Tiểu Trác Mã như muội muội ruột của mình, Trác đại thúc có thể yên tâm.
Diệp Hiên lên tiếng, đây là lời hứa hắn dành cho Trác đại thúc, biểu đạt thái độ bản thân.
- Tiểu Diệp, ngươi là người có bản lĩnh lớn, mà lão đầu tử ta chung quy chỉ là một phàm nhân, sớm muộn gì cũng có ngày chôn vào đất vàng, lão già ta chỉ có một điều duy nhất không yên lòng là cháu gái này, nếu Tiểu Diệp ngươi không ghét bỏ, chờ sau khi lão đầu tử chết, ngươi cứ thu nàng ở bên người, để cho nàng trải giường gấp chăn, như vậy bên người nàng cũng có một thân nhân, không đến mức cô khổ không ai nương tựa, lão đầu tử ở dưới cửu tuyền cũng có thể nhắm mắt.
Trác đại thúc nói xong muốn bái lạy Diệp Hiên, nhưng không đợi hắn bái, một cỗ lực lượng vô hình ngăn cản hành động của hắn.
- Trác đại thúc không cần như thế, Tiểu Trác Mã rất nhu thuận cũng rất hiểu chuyện, ta sẽ đối đãi nàng như muội muội ruột.
Diệp Hiên nhẹ giọng nói.
- Tiểu Diệp, cám ơn ngươi.
Trời đầy sao, bóng đêm như nước, đêm nay Tiểu Trác Mã ngủ ở lại nhà tranh, Trác đại thúc một mình trở về nhà, Diệp Hiên nhìn bóng lưng lão giả rời khỏi, ánh mắt hiện ra vẻ phức tạp.
Thân tình khó có thể dứt bỏ, đây là thứ lão giả coi trọng nhất, hắn đã lớn tuổi, thứ duy nhất không bỏ xuống được chính là cháu gái của mình, lúc này mới có chuyện khẩn cầu Diệp Hiên hôm nay.
Diệp Hiên có thể nhìn ra lão giả chỉ còn một năm để sống, hắn cũng không có nói cho lão giả biết, tuy hắn có thể để cho lão giả vĩnh viễn không chết, nhưng phàm nhân tự có số mệnh, Diệp Hiên hắn lại có thể giúp được mấy người?
- Tâm Trác đại thúc ở trên người tiểu Trác Mã, vậy của Diệp Hiên ta ở đâu?
Dưới bóng đêm, Diệp Hiên dựa vào cửa sổ lẩm bẩm tự nói, ánh mắt càng có vẻ hoang mang, hiển nhiên hắn vẫn chưa tìm ra được đáp án.
......
Chùa Ngũ Hoa.
Nói ra, Ngũ Hoa Tự chính là một ngôi chùa Phật gia nổi danh ở Tây Ngưu Hạ Châu, có lịch sử mười vạn năm, cung phụng chư Phật Tây Phương Linh Sơn, hương khói cường thịnh cũng không phải ngôi chùa bình thường có thể so sánh.
Tây Phương Linh Sơn Đại Lôi Âm Tự vang dội cổ kim, Ngũ Hoa tự thân là một đạo tràng dưới Linh Sơn, phương trượng Pháp Hoa thiền sư càng là tu vi La Hán, tương đương với La Thiên Huyền Tiên, cũng tương đối nổi danh ở Tây Ngưu Hạ Châu.
Một ngày này Ngũ Hoa Tự chiếu sáng phật quang rạng rỡ, tiếng tụng kinh ù ù quanh quẩn tám phương, trong Đại Hùng Bảo Điện trang nghiêm, Pháp Hoa Thiền Sư ngồi trên liên hoa, hai bên bảo điện càng có đếm không hết nhà sư đang đứng.
Chỉ là hôm nay, bầu không khí Ngũ Hoa Tự rất ngột ngạt, ngay cả Pháp Hoa Thiền Sư đều là sắc mặt tái nhợt, bởi vì trong tay hắn đang cầm một quyển tơ lụa màu vàng, ngưng thần quan sát.
- A di đà phật!
Mấy chục giây trôi qua, Pháp Hoa Thiền Sư tụng Phật hiệu, chỉ là âm thanh đầy trầm trọng, ẩn chứa tức giận cực lớn, hoàn toàn có thể nghe ra từ trong tiếng Phật hiệu.
- Dám chửi bới ngã phật, này người không chỉ cả gan làm loạn, càng không có để Phật ta ở trong lòng, nếu Pháp Hoa Tự ta mặc kệ, chẳng phải làm cho Phật Môn nhất mạch hổ thẹn?
Pháp Hoa Thiền Sư chuyển sang dáng dấp Nộ Mục Kim Cương, hiển nhiên rất tức giận.
- Chủ trì, nghe Khổ Huệ nói, tu vi của người này khó lường, chắc là đạo gia nhất mạch, miệng thốt lời ngông cuồng hoàn toàn không có để Phật Môn nhất mạch trong mắt, nói vậy bối cảnh tất không tầm thường, không bằng đem việc này bẩm bao Linh Sơn Đại Lôi Âm Tự, để chư phật Linh Sơn đưa ra quyết định.
Một lão tăng cất bước ra, chắp tay trước ngực đề nghị.
- Không thể, nếu như bẩm báo lên Linh Sơn, há chẳng phải là lộ ra Ngũ Hoa Tự ta vô dụng?
- Huống hồ chúng ta còn không biết được tu vi của người này như thế nào, nếu như truyền việc này ra ngoài, chẳng phải làm cho bên ngoài cười Ngũ Hoa Tự ta vô dụng?
Lại có một lão tăng đứng ra, hai chân mày hắn dựng thẳng, tự có một phen hung ác.
- Không sai, nếu như loại chuyện nhỏ này mà Ngũ Hoa Tự chúng ta đều xử lý không tốt cần người Linh Sơn đến, Ngũ Hoa Tự ta tương lai như thế nào đứng ở Tây Ngưu Hạ Châu?
Một lão tăng có mi trắng hai bên mở miệng phụ họa.
- Hai vị sư huynh nói không sai, nhưng hai vị sư huynh nên hiểu, thiên địa nhân tam giới quá mức to lớn, người này dám nói ra lời ngông cuồng, tất có bản lĩnh cực lớn, có thể là một vị thượng cổ đại thần thông giả, chỉ sợ cũng không phải Ngũ Hoa Tự ta có thể giáng tội.
- Sư huynh đừng lo, thế gian này nào có nhiều đại thần thông giả như thế, hơn nữa đây là đang Tây Ngưu Hạ Châu, là ở Phật Môn nhất mạch khởi nguồn, mặc dù thượng cổ đại thần thông giả cũng không dám chửi bới Phật Môn, chỉ sợ người này là yêu ma, Ngũ Hoa Tự ta nên trấn áp đưa lên Linh Sơn xử lý, như thế mới đánh ra uy danh Ngũ Hoa Tự ta.
Mấy lão tăng dồn dập lên tiếng, không giống ý kiến, nhưng đều có đạo lý riêng.
- Mấy vị sư thúc tổ, xin cho đệ tử nói ra suy nghĩ của mình.
Bỗng nhiên, trong lúc khi mấy lão tăng đang tranh luận không ngớt, một giọng nói khẩn trương run rẩy truyền đến, cũng để cho các lão tăng đình chỉ tranh luận, tất cả đều nhìn lại chỗ tiếng nói phát ra.
- Khổ Huệ to gan, sao ngươi có thể tuỳ tiện nói xen vào, còn không mau lui xuống?
Một đại sư trung niên hơi biến sắc, quát to với Khổ Huệ, hắn chính là sư phụ của Khổ Huệ, làm sao cũng không ngờ đệ tử của mình lại dám tùy tiện xen vào trong trường hợp này, chẳng phải đang tìm phiền toái cho hắn.