Tiễn thứ chín chính là tiễn mạnh nhất của Đại Nghệ, năm đó hắn chính là bắn ra tiễn thứ chín mới thoát khỏi tay Đế Tuấn, chỉ là hắn không nghĩ tới, hôm nay hắn lại lần nữa vận dụng tiễn thứ chín, cũng không nghĩ Diệp Hiên sẽ bức hắn đến thế này.
- Giết!
Răng rắc!
Dây cung bị kéo căng, Chấn Thiên Thần Cung từng khúc vỡ nát, nhưng Xạ Nhật Thần Tiễn đang toả ra Phá Diệt Thần Quang, tiễn thứ chín cuối cùng là khi Chấn Thiên Thần Cung vỡ vụn rồi bắn ra.
Ầm ầm!
Một vệt sáng, vỡ vụn thiên địa, đâm xuyên cổ kim, phá diệt chi quang thứ khiến người nhìn không thể mở mắt ra được, càng có hư ảnh Thượng Cổ chín đại Kim Ô xuất hiện trên Xạ Nhật Thần Tiễn, ù ù Thái Dương Chân Hỏa phối hợp với phá diệt chi lực, đáng sợ đến mức không thể tưởng tượng nổi.
- Ngươi còn kém lắm!
Bên trong Vô biên hắc ám, Diệp Hiên dữ tợn gầm nhẹ, Tru Thiên kích nở rộ chi quang vô biên sát phạt, hóa thành một tia hắc mang nghênh đón Xạ Nhật Thần Tiễn.
Ầm!
Hai lực lượng va chạm tạo ra tiếng oanh vang kinh khủng đến cực điểm, ngàn vạn dặm tinh không hóa thành khu vực chân không, không ai có thể nhìn thấy trận này kết quả thắng bại như thế nào.
Ba mươi ba trọng Thiên Đình!
Giám Thiên kính u ám không rõ, chiếu không ra trận này kết quả thắng bại như thế nào, Cửu Thiên Huyền Nữ cùng quần tiên Thiên Đình khẩn trương quan sát, mỗi người trong mắt có vẻ lo lắng.
Trọn vẹn mấy chục giây trôi qua, hình ảnh Giám Thiên kính rốt cục lần nữa rõ ràng, khi hình ảnh trong gương hiện ra, khiến Cửu Thiên Huyền Nữ cùng quần tiên Thiên Đình ngốc trệ tại chỗ, mỗi người trong mắt đều biểu lộ kích động.
Ba mươi ba trọng thiên ngoại, trong thái hạo tinh không.
Đại kích ba trượng lơ lửng trong tinh không, huyết quang cuồn cuộn dập dờn tám hướng, khuôn mặt Diệp Hiên chiếu lên thân kích, một bàn tay như ngọc bóp cổ Đại Nghệ.
Chấn Thiên Thần Cung đứt thành hai đoạn, Xạ Nhật Thần Tiễn từng khúc rạn nứt, một cung một tiễn ảm đạm vô quang, từng ngụm máu tươi không ngừng từ khóe miệng Đại Nghệ chảy ra, giờ phút này trợn mắt nhìn Diệp Hiên.
- Nói. . . Nói cho ta. . . Trong tay ngươi chính là vật gì?
Đại Nghệ gầm nhẹ gào thét, mặc dù hắn rơi vào tay Diệp Hiên, nhưng hắn không cách nào rõ, vì sao một cung một tiễn của mình vậy mà lại thua dưới binh khí Diệp Hiên.
- Người chết là không có tư cách biết câu trả lời.
Diệp Hiên bình tĩnh lên tiếng, năm ngón tay hắn siết lại, cự lực cực kỳ khủng bố lên cổ Đại Nghệ, sắc mặt Đại Nghệ dần dần tím xanh, như muốn bị Diệp Hiên bóp chết tươi trong tay.
- Ngươi. . . Ngươi không giết được ta. . . Không ai có thể giết được ta. . . .
Một đường sống chết, Đại Nghệ cũng không cầu xin tha thứ, thân là Vu Tộc Đại Vu hắn tôn nghiêm không cho phép mình cúi đầu trước Diệp Hiên, giờ phút này ánh mắt nhìn về phía Diệp Hiên, hiện ra huyết sắc cực kỳ khủng bố, điều này khiến Diệp Hiên nhíu mày, trong lòng dự cảm không tốt.
Lui!
Không chút gì do dự, cũng không hề dừng lại một chút nào, trong nháy mắt Diệp Hiên buông Đại Nghệ ra, cả người lùi về sau, nhưng cũng vào thời khắc này, Đại Nghệ dữ tợn cưới lớn, từng sợi huyết quang trong cơ thể hắn phóng ra.
- Diệp Hiên, đây là ngươi bức ta, đây đều là ngươi bức ta!
Đại Nghệ điên dại gầm thét, sự tình cực kỳ đáng sợ cũng theo đó xuất hiện, nhục thân hắn từng khúc tróc ra, lộ ra một xương cốt trắng bệch, quỷ dị hóa thành trường cung màu trắng, huyết nhục của hắn hội tụ vào một chỗ, hóa thành một đạo huyết sắc mũi tên.
- Lấy bạch cốt làm cung, lấy huyết nhục làm tiễn, vô tận năm tháng trôi qua ta chưa bao giờ bắn ra tiễn thứ mười, Diệp Hiên ngươi đi chết đi.
Vu Tộc không có nguyên thần, nhục thân chính là căn bản, giờ phút này Đại Nghệ lấy tự thân làm đại giá ngưng tụ ra một tiễn cuối cùng, trong đó ẩn chứa uy năng có thể so với Chuẩn Thánh trảm nhị thi, cho dù Diệp Hiên có Tru Thiên kích trong tay, muốn đón lấy một tiễn này không chết cũng phải trọng thương.
Đương nhiên, Đại Nghệ tự hủy nhục thân, giờ phút này cũng chỉ thừa một cái đầu lâu trong tinh không gào thét, dù hắn có thể còn sống sót, tu vi rời khỏi Chuẩn Thánh, so với Vu Tộc bình thường không khác nhau chút nào, mà đây cũng là đại giới của tiễn thứ mười.
- Đi chết đi!
Đại Nghệ mặc dù chỉ còn một cái đầu lâu, nhưng lại lên tiếng gầm thét với Diệp Hiên, bạch cốt trường cung cấp tốc kéo ra, huyết nhục mũi tên khoác lên giây cung, một cung một tiễn trên nở rộ một cỗ lực lượng chôn vùi trời đất.
Ầm ầm!
Tiễn Thứ mười cuối cùng bắn ra, huyết quang đáng sợ chôn vùi cả tinh không, một cung một tiễn cũng hóa thành hư không, chỉ còn một đường lưỡng giới tiễn bắn thủng trời đất nhắm tới Diệp Hiên.
- Ghê tởm!
Sắc mặt Diệp Hiên đại biến, Tru Thiên kích trong tay hắn điên cuồng lay động, Diệp Hiên hoàn toàn có thể cảm giác được, cho dù hắn có Tru Thiên kích trong tay, tuyệt đối không ngăn cản được một tiễn này bằng tu vi siêu việt hắn lúc này, trừ phi hắn có thể chân chính đi vào Chuẩn Thánh, nếu không tất nhiên muốn tại một tiễn sẽ bị trọng thương không cách nào tưởng tượng.
Ầm ầm!
Tiễn mang diệu thiên, phá diệt vạn vật, trực tiếp chôn vùi Diệp Hiên, chỉ còn lại đầu lâu của Đại Nghệ đang điên cuồng cười to, bởi hắn tin tưởng Diệp Hiên tất nhiên sẽ chết.
Bỗng nhiên, thời gian như ngưng trệ, không gian tựa như đông kết, cả thái hạo tinh không trở nên im ắng, phá diệt tiễn mang dần dần tiêu tán, một tia hắc ám từ diệt tiễn mang xuất hiện.
Tiếng cười điên cuồng của Đại Nghệ im bặt, hai mắt đờ đẫn nhìn về chỗ Diệp Hiên, một màng kế tiếp như khiến hắn vong hồn xuất khiếu, trong lòng dâng lên cảm giác sợ vô biên hãi.