Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn (Dịch Full)

Chương 964 - Chương 964 - Tự Thoại

Chương 964 - Tự thoại
Chương 964 - Tự thoại

Hiển nhiên, thần bí tiểu đỉnh có lai lịch rất lớn, Diệp Hiên tuyệt đối sẽ không thừa nhận, càng không có khả năng lấy ra cho Lục Áp quan sát, dù sao Lục Áp người này cực kỳ thần bí, bảo hồ lô trong tay càng cực kỳ đáng sợ, Diệp Hiên không muốn lật thuyền trong mương.

- Bổn đế có chút mệt mỏi, sẽ không tiễn đạo hữu.

Diệp Hiên buông chén rượu xuống, tuy rằng hắn đang mỉm cười lên tiếng, nhưng cũng là hạ lệnh đuổi khách, nghe thế Lục Áp khẽ biến sắc, nhìn Diệp Hiên thật sâu, sau đó khẽ cười nói:.

- Nếu Thiên Đế mệt mỏi, bần đạo cáo từ, hy vọng đến Nhân Sâm quả hội ba vạn năm sau, bần đạo có thể lần nữa đoàn tụ cùng đạo hữu.

Lục Áp nói xong lời này, quanh thân bỗng nhiên biến thành hư ảo, hóa thành một luồng tiên quan biến không không còn tăm hơi.

- Hiền đệ, tu vi Lục Áp đạo nhân này thật khủng bố.

Tôn Ngộ Không nghiêm trọng lên tiếng.

- Đầu có Hồng Quân sau có trời, Lục Áp đạo nhân còn ở phía trước.

Diệp Hiên lẩm bẩm tự nhủ:.

- Lục Áp đạo nhân này quá mức thần bí, vả lại thái độ không rõ ràng, chúng ta còn phải cẩn thận mới đúng.

- Huynh đệ, ngươi và Trấn Nguyên Tử giao tình thâm hậu lắm hả? Nếu không Lục Áp này làm sao có thể nể mặt Trấn Nguyên Tử đến trợ giúp ngươi?

Tôn Ngộ Không bỗng nhiên đặt câu hỏi.

Nghe Tôn Ngộ Không nói, Diệp Hiên chậm rãi lắc đầu nói:.

- Tử Vi đế quân giao hảo với ta, mà Tử Vi đế quân chính là đồ nhi của Trấn Nguyên Tử, ta cũng từng gặp qua Trấn Nguyên Tử này mấy lần, nhưng nếu nói giao tình thì cũng không có bao nhiêu.

- Huynh đệ, Trấn Nguyên Tử này là huynh đệ kết bái của ta, nhưng ta và người này bằng mặt không bằng lòng, giống như năm xưa với Ngưu Ma Vương kia, chỉ là người này được xưng là Địa Tiên chi tổ, cũng cực kỳ bất phàm ở trong Chuẩn Thánh, ngươi vạn sự phải cẩn thận một chút.

Tôn Ngộ Không dặn dò.

Diệp Hiên chậm rãi gật đầu, đúng như Tôn Ngộ Không nói, Trấn Nguyên đại tiên luôn cho hắn một loại cảm giác thần bí, tuy rằng người này nhìn như hiền lành, nhưng tuyệt đối không đơn giản như bề ngoài.

- Hiền đệ, một thân bản lĩnh của ngươi cũng không phải từ hư không sinh ra, hiển nhiên cũng được người truyền thụ, không biết sư tôn ngươi là người nào?

Trong lúc Diệp Hiên trầm tư, Tôn Ngộ Không trịnh trọng hỏi thăm.

Sắc mặt Diệp Hiên ngẩn ra, trong mắt xẹt qua vẻ cẩn thận, phải biết rằng hỏi sư thừa người khác chính là một hành vi cực kỳ kiêng kị, trừ phi bản thân chủ động nói.

Nhưng khi Diệp Hiên nhìn về phía Tôn Ngộ Không, lại nhìn thấy vẻ nghiêm trọng trong mắt đối phương, giống như có chuyện gì muốn nói với hắn, làm cho Diệp Hiên cả kinh, biết Tôn Ngộ Không tất sẽ không hại bắn.

Chỉ là nói đến sư thừa, Diệp Hiên cũng không biết nên nói như thế nào, bởi vì hắn đích xác không biết Nguyên Linh là người nào, hơn nữa hai người sớm đã thành nước với lửa, sớm muộn gì cũng phải có một hồi sinh tử đại chiến.

- Huynh trưởng không trách, tiểu đệ một thân bản lĩnh này từ Bất Tử Tiên Kinh, mà người truyền pháp cho ta lại cực kỳ thần bí, cho dù là ta cũng không biết thân phận thật sự của hắn.

Diệp Hiên nói thẳng.

Nhìn vẻ tự giễu trên mặt Diệp Hiên, đôi mắt Tôn Ngộ Không ngưng trệ, sắc mặt trở nên trịnh trọng nói:.

- Lúc ta rời khỏi Linh Thai Phương Thốn Sơn, sư tôn Bồ Đề lão tổ của ta từng cảnh cáo ta, nói sư tôn ngươi chính là một nhân vật vô cùng khó lường, mà ngươi chỉ là khôi lỗi của hắn, ngươi sau này làm việc tất phải cẩn thận mới được.

- Ừm?

Theo lời Tôn Ngộ Không vừa dứt, sắc mặt Diệp Hiên đột nhiên biến đổi, ánh nhìn về phía Tôn Ngộ Không trở nên không giống như thường.

Phải biết rằng từ khi hắn tiến vào Địa Tiên giới tới nay, cho dù Thánh nhân cũng không biết Nguyên Linh tồn tại, nhưng Bồ Đề lão tổ lại nói ra những lời này với Tôn Ngộ Không, hiển nhiên Bồ Đề lão tổ này biết chân thân Nguyên Linh chính là người nào.

- Huynh trưởng, Bồ Đề lão tổ từng nói hắn là người nào không?

Diệp Hiên run rẩy hỏi, đôi mắt nở rộ tinh quang, trong lòng sớm đã nhấc lên sóng lớn ngập trời.

Nhìn bộ dáng kích động của Diệp Hiên, Tôn Ngộ Không bất đắc dĩ lắc đầu nói:.

- Sư tôn của ta tiêu dao tam giới, chưa bao giờ tham giam phân tranh trong tam giới, hắn cũng không nói cho ta biết sư tôn ngươi là người nào.

Trong mắt Diệp Hiên xẹt qua vẻ thất vọng, trong nháy mắt biến mất không thấy, trong lòng càng có ý đi tới Linh Thai Phương Thốn Sơn, hiển nhiên chỉ có bản thân hắn đi tới gặp Bồ Đề lão tổ kia một chuyến mới có thể tìm được dấu vết của Nguyên Linh.

Nhìn bộ dáng trầm tư của Diệp Hiên, Tôn Ngộ Không thở dài nói.

- Hiền đệ, ta biết suy nghĩ trong lòng ngươi, nhưng vẫn phải khuyên ngươi chớ quấy rầy Bồ Đề lão tổ, nếu sư tôn của ta không nói cho ta biết sự thật, cho dù ngươi đi hỏi thì hắn cũng sẽ không nói.

- Tại sao?

Sắc mặt Diệp Hiên ngẩn ra.

- Sư tôn của ta thần thông quảng đại, cho dù ta cũng nhìn không ra hắn sâu nông, hơn nữa lão nhân gia hắn cũng không tham gia phân tranh trong tam giới, cho dù ngươi khổ sở cầu xin, hắn cũng sẽ không nói cho ngươi, cũng là tránh bị cuốn vào trong đại kiếp nạn thiên địa lần này.

Tôn Ngộ Không giải thích, hắn nói đến đây hơi dừng lại, trong mắt xẹt qua một chút nặng nề, tiếp tục nói:.

- Còn có một chuyện ta muốn nói cho ngươi, Thượng cổ Yêu Đình đã xuất thế, Đông Hoàng Thái Nhất cùng Đế Tuấn tái hiện thế gian, chính là cái gọi là bầu trời không thể có mặt trời, dân không hai chủ, trong thiên địa cũng chỉ có thể có một Thiên Đình, ngươi nhất định phải cẩn thận làm việc.

- Thượng cổ Yêu Đình?

Nhận được tin tức của Nguyên Linh vốn đã khiến Diệp Hiên cực kỳ chấn động, giờ phút này hắn lại nghe được tin tức của Thượng cổ Yêu Đình từ trong miệng Tôn Ngộ Không, hắn càng cau mày.

Bình Luận (0)
Comment