Phanh!
Quyền chưởng giao nhau, băng thiên liệt địa, Côn Bằng bay ngược trở về, so đấu thân thể, hai quyền sáng chói của hắn biến thành huyết nhục mơ hồ, chỉ vì thân thể Diệp Hiên đã cực kỳ khủng bố.
- Côn Bằng Pháp.
Bị Diệp Hiên đánh lui, Côn Bằng thê lương rống giận, thù hận trong mắt càng thêm nồng đậm, bởi vì hắn biết, khi Diệp Hiên cắn nuốt toàn bộ tinh huyết Tổ Long, thân thể của hắn căn bản cũng không phải đối thủ của Diệp Hiên, hắn trực tiếp phát động đại thuật cường đại nhất, thề tất chém giết Diệp Hiên ở đây.
Ầm ầm!
Cực kỳ đáng sợ xảy ra chuyện, chỉ thấy phương thiên địa này ong ong lay động, từng luồng hắc bạch nhị khí từ giữa đầu Côn Bằng xông lên trời, trong nháy mắt vỡ vụn toàn bộ sào huyệt Côn Bằng, làm cho hai người hiện ra ở trong Bắc Minh hải.
Ào ào.
Bắc Minh hải, sóng biển nghiêng trời, thân thể Côn Bằng đang phát sáng, đây là ánh sáng trắng đen, càng là bản nguyên khí, bởi vì hắn chính là do thiên địa sinh ra, lại là Côn Bằng duy nhất trên thế gian, trời sinh đã cường đại không thể tưởng tượng nổi, giờ phút này hắn đang thật sự rất phẫn nộ, muốn quyết sinh tử cùng Diệp Hiên.
Ông!
Bỗng nhiên, cả người Côn Bằng đều rơi vào giữa Bắc Minh hải, vô cùng vô tận Hắc Bạch nhị khí đang nhộn nhạo lao ra, làm cho cả Bắc Minh hải phát ra sóng biển cuồn cuộn cuốn lên tận trời, giống như trong đó đang thai nghén một sinh linh cực kỳ khủng bố.
Một con côn ngư đen trắng, liếc mắt một cái nhìn không tới biên giới đang đong đưa đuôi cá ở dưới đáy biển Bắc Minh, sóng biển cuồn cuộn bao trùm thiên địa, theo tiếng sóng nước như muốn tận diệt hết chư thiên đang càng lúc càng lớn, hắc bạch côn ngư kia thoát nước mà ra, bay thẳng lên chín tầng trời.
Răng rắc.
Bầu trời tối tăm, sấm sét nổ tung, lôi quang màu lam xẹt qua bầu trời, chỉ thấy hắc bạch côn ngư xảy ra biến hóa cực kỳ đáng sợ, trong lúc hắc bạch nhị khí ầm ầm nhộn nhạo lại hóa thành một con bằng điểu quái dị, đôi mắt hung lệ nhìn chằm chằm Diệp Hiên, còn có khí tức hủy thiên diệt địa bộc phát ở trên người Bằng Điểu.
Bắc Minh có cá, kỳ danh là côn. Côn lớn không biết mấy ngàn vạn dặm. Hóa thành chim, tên của nó là Bằng. Lưng Bằng rộng, không biết mấy ngàn dặm, giận vỗ cánh bay, cánh như đám mây che trời...
Che trời che đất, vô biên vô tận cũng không đủ để hình dung sự khủng bố của Côn Bằng lúc này, hắn bị lửa giận thiêu đốt cuối cùng hóa ra bản thể, điều này cũng chứng minh hận ý của hắn dành cho Diệp Hiên đạt tới trình độ nào.
- Diệp Hiên tiểu nhi, ta sẽ ăn thịt ngươi uống máu ngươi, muốn ngươi vĩnh viễn không được siêu sinh.
Trong bầu trời, Côn Bằng phát ra tiếng gầm hung dữ, hai móng vuốt vàng rực rỡ buông xuống Diệp Hiên, thiên địa vô biên dần dần vỡ vụn, chứng minh một kích này của hắn có bao nhiêu khủng bố.
- Pháp vũ thiên địa!
Diệp Hiên lạnh lùng cười, hỗn độn u vang bốc hơi, thân thể hắn đang cuồng bạo trướng lớn, cho đến khi hóa thành một người khổng lồ kình thiên lập địa, một quyền giết tới Côn Bằng.
- Giết!
Côn Bằng gào thét, hai cánh trải ra, trực tiếp che đậy toàn bộ bầu trời, điên cuồng hung lệ đánh tới Diệp Hiên.
Bang bang!
Cảnh tượng cực kỳ kinh người xuất hiện, chỉ thấy một cự nhân kình thiên lập địa và một con bằng điểu đang chém giết lẫn nhau ở trong phương tiểu thế giới này, tám phương thiên địa đều vỡ vụn từng tấc từng tấc, cảnh tượng hủy thiên diệt địa quả thực làm cho vong hồn người ta đều bay ra ngoài.
Ầm ầm!
Máu Bằng rơi xuống bầu trời, Hắc Bạch nhị khí yên diệt không còn tăm hơi, khuôn mặt Diệp Hiên lãnh khốc mà bình tĩnh, mỗi một quyền đánh ra không chỉ ẩn chứa pháp và đạo của hắn, thân thể không kém Tổ Vu của hắn càng uy hiếp Côn Bằng cực lớn.
Một quyền đánh ra, trời cao vỡ vụn, thân thể chim Bằng che trời phủ đất bị đánh bay.
Bước ra một bước, đấu chuyển tinh di, song chưởng Diệp Hiên như cối xoay thiên địa, trực tiếp nắm hai móng vuốt của Côn Bằng, theo một tiếng kêu thê thảm từ trong miệng Côn Bằng truyền đến, chuyện cực kỳ đáng sợ xảy ra.
Diệp Hiên tựa như hỗn độn cự nhân, càng giống như ba ngàn ma thần trong truyền thuyết, hắn hung lệ lay động thân hình khổng lồ của Côn Bằng, không ngừng nện về phía mặt đất mênh mông, phương thức thô bạo ngang ngược, quả thực khủng bố không thôi.
Phanh!
Dãy núi ngàn vạn dặm vỡ vụn thành bụi, số lượng lớn máu rơi trên mặt đất, Côn Bằng cất tiếng kêu to, hắn muốn thoát khỏi thủ đoạn thô bạo của Diệp Hiên, nhưng dưới sự áp lực của thần thông và thân thể Diệp Hiên, hắn không cách nào nghịch chuyển tình huống.
Bang bang!
Mặt đất mênh mông cuồng bạo lay động, mặt biển vô tận nổi lên sóng lớn cuồn cuộn, từng ngọn núi sụp đổ, máu tươi của Côn Bằng rơi xuống từng tấc không gian, giống như Côn Bằng hóa thành đồ chơi trong tay Diệp Hiên, đang theo hai tay Diệp Hiên không ngừng đập nện xuống mặt đất.
Phanh!
Rốt cục, theo một tiếng nổ tung thiên địa vang lên, Côn Bằng hung hăng nện vào trong mặt đất, pháp thân Côn Bằng khổng lồ đẫm máu sặc sỡ, theo Hắc Bạch nhị khí chậm rãi tiêu tán, hắn rốt cục lần thứ hai hóa ra thân người.
Ông!
Hư không đung đưa, gợn sóng điểm điểm, thân thể Diệp Hiên tựa như hỗn độn cự nhân đang dần dần nhỏ đi, cho đến khi khôi phục bộ dáng lúc đầu, đang đứng ở trong bầu trời nhìn xuống Côn Bằng trên mặt đất.
Mạnh mẽ! Rất mạnh, mạnh đến mức Côn Bằng đều cảm thấy tuyệt vọng.
Lúc này, trong lòng Côn Bằng tràn đầy chua xót, bởi vì từ đầu đến cuối hắn đều ở hạ phong, ngay cả thực lực đánh trả cũng không có, điều này cũng làm cho hai mắt hắn hiện ra vẻ tuyệt vọng.
Đông —— đông —— đông....
Diệp Hiên chậm rãi đi về phía Côn Bằng, sắc mặt hắn không buồn không vui, quanh thân càng không hiện ra bất kỳ uy thế nào, nhưng mỗi một bước hắn bước ra, dưới chân đều dâng lên một đóa sen màu đen, sau đó lại biến mất trong hư không.