[Đô Thị] Ngọa Hổ Tàng Long

Chương 44



Chó… chó sao bỏ được thói ăn phân?
Mặt Lâm Mỹ Quyên tối sầm lại, còn mang theo chút tức giận.

Dù sao, chuyện bắt cóc vẫn chưa kết thúc, nếu Tôn Hàn kiên trì đến cùng, rất có khả năng anh sẽ đưa cô ta vào tù.

Cô ta lập tức mất hết can đảm.

Cứng không được, chỉ đành dùng mềm thôi.

Lâm Mỹ Quyên đổi qua bộ dạng đáng thương: “Tôn Hàn, chúng ta một ngày vợ chồng, trăm năm ân nghĩa, anh nhất định phải tuyệt tình đến thế sao?”
Lâm Hàn làm anh tổn thương quá sâu, cho nên kể cả Lâm Mỹ Quyên có tỏ vẻ thảm hại trước mặt mình, anh cũng sẽ không động lòng.

Anh cười khẩy, nói: “Lâm Mỹ Quyên, có phải cô nói dối quá nhiều nên cũng tin vào những gì mình nói luôn không?”
“Năm năm tôi ngồi tù là ngồi thay em trai cô, không làm gì có lỗi với cô cả.

Nhưng trong năm năm ấy cô lại ngoại tình, vậy còn muốn chiếm đoạt tài sản của tôi rồi còn nghĩ rằng tôi nợ cô.

Cô không cảm thấy mình rất vô liêm sỉ sao?”
“Tôn Hàn, tôi…”

Lâm Mỹ Quyên cố gắng nghĩ lời phản bác nhưng không biết nên cãi lại như nào.

Nhưng Tôn Hàn không kiên nhẫn ngồi nghe, xua tay ngắt ngang: “Nói thẳng đi, cô có ký vào đơn ly dị hay không?”
“Tôi… nếu tôi không ký thì sao?”, Lâm Mỹ Quyên không còn chút can đảm nào, hỏi dò.

Tôn Hàn khẽ chép miệng, hỏi lại đầy ẩn ý: “Cô nghĩ sao?”
Đến toà án kiện cô ta, cho cô ta ngồi tù?
Lâm Mỹ Quyên không dám nghĩ tiếp đến chuyện Tôn Hàn sẽ làm gì mình.

Cuối cùng buộc phải đồng ý: “Được, tôi ký!”
Tôn Hàn cười nhạt: “Nếu muốn ký thì ký nhanh lên!’
Cuối cùng anh và Lâm Mỹ Quyên đã kết thúc.

“Tạm thời không được!”
Điều khiến Tôn Hàn bất ngờ là dường như Lâm Mỹ Quyên muốn nuốt lời.

Vẻ mặt Tôn Hàn bỗng đanh lại: “Lâm Mỹ Quyên, cô đang thử thách lòng kiên nhân của tôi!”
Lâm Mỹ Quyên lo lắng Tôn Hàn trở mặt, dù sao hiện giờ không phải cô ta nói là được, không nhịn chuyện nhỏ, khó thành chuyện lớn, chỉ có thể tiếp tục giả bộ nói: “Tôn Hàn, không như anh nghĩ đâu”.

“Tôi cần thời gian vài ngày, hiện giờ công ty kiến trúc Phong Quyên đều từ anh mà dựng thành, nhưng trong đấy vẫn có đầu tư của tôi và Đường Minh Phong”.

“Có sao đi nữa anh cũng phải để tôi với Đường Minh Phong kiểm kê thật kỹ tài sản rồi mới đưa lại cho anh chứ!”
Tôn Hàn cười nhạt: “Cần mấy ngày?”
“Bảy ngày!”
“Tôi đợi cô bảy ngày, đơn ly dị sẽ để ở chỗ cô.

Hy vong, cô không giở trò nữa!”, Tôn Hàn lặng im một hồi rồi đứng dậy rời đi.

Trong quán trà, ánh mắt của Lâm Mỹ Quyên dần trở nên sắc lạnh, rút điện thoại ra gọi cho Đường Minh Phong.

“Tôn Hàn chỉ đồng ý cho chúng ta bảy ngày, nếu sau bảy ngày vẫn không có kết quả, đến lúc đó, chỉ mỗi chuyện chúng ta chiếm đoạt công ty của Tôn Hàn cũng khiến anh và em cả đời này không ngóc đầu lên được”.

“Đường Minh Phong, anh tự xem mà làm!”
Lâm Mỹ Quyên nói dối rất nhiều nhưng có một câu là thật.

Việc kinh doanh công ty kiến trúc Phong Quyên không tốt là thật, những năm qua đã nợ nần chồng chất, một khi thanh lý khoản nợ, cô ta và Đường Minh Phong cả đời này đừng hòng trở mình.

Giọng nói trầm trầm của Đường Minh Phong vang lên trong điện thoại: “Yên tâm, anh đã nhờ các mối quan hệ, tìm được một bác sĩ ở khoa huyết học tại Ma Đô, trong tay còn có ví dụ về việc điều trị bệnh máu trắng mãn tính, chỉ cần ông ta chữa bệnh cho cô Thẩm Nguyệt, mọi thứ đều nằm trong tay chúng ta”.

“Không có ông hai nhà họ Thẩm chống lưng cho hắn, Tôn Hàn sẽ phải trả giá đắt vì đã làm nhục chúng ta!”

Nghe được những lời này, ánh mắt Lâm Mỹ Quyên trở nên hung hăng hơn, tự mình lẩm bẩm: “Tôn Hàn, là anh ép tôi thôi!”

Tôn Hàn lang thang trên đường đến ba giờ chiều mới quay lại công ty, theo đúng lịch trình, đón Liễu Y Y tan làm trước, sau đó tới nhà trẻ đón Đồng Đồng.

“Bố, bố!”
Đứng cách cánh cổng trường, Đồng Đồng có thể nhìn thấy Tôn Hàn đang đứng bên ngoài, cô bé vẫy vẫy tay.

Tôn Hàn nhìn thấy nụ cười tươi rói trên mặt Đồng Đồng bỗng cảm thấy, có cô con gái thật là hạnh phúc.

Chỉ có điều, nụ cười ấy vẫn ẩn chứa chút buồn bã.

Theo tuổi của Đồng Đồng, nửa năm tới sẽ được đưa đi học lớp một rồi.

Theo sức nặng bài tập của học sinh hiện nay, khoảng thời gian vô lo vô nghĩ của Đồng Đồng không còn nhiều nữa.

Vả lại, thời gian của anh cũng không còn bao lâu.

Trở thành chủ nhân của Thiên Cửu Môn, có được của cải và quyền thế mà nhiều người mơ không tới.

Nhưng điều này cũng có nghĩa anh phải gánh vác trách nhiệm đối với Thiên Cửu môn, cũng cần đối mặt với kẻ địch của Thiên Cửu môn.

Đối thủ ấy đáng sợ đến mức không thể đấu lại.

Là thần, là vua giữa nhân gian!
Mọi lời ca ngợi đều dành cho người đàn ông tên Giang Lệ ấy.

Còn Tôn Hàn, sớm muộn anh cũng phải đối mặt với người đàn ông với danh xưng mạnh nhất thế giới!
Thành phố Giang Châu, Tôn Hàn không thể ở lại đây quá lâu.

Khi Đồng Đồng ra khỏi sân trường, Tôn Hàn vứt bỏ toàn bộ những suy nghĩ phức tạp trong lòng, hai tay bế Đồng Đồng: “Chúng ta tan học rồi, tối nay đi ăn một bữa thịnh soạn có được không?”
“Được, dì Y Y có đi cùng không bố?”
“Dì Y Y cũng đi!”
Tôn Hàn không cho Liễu Y Y có quyền lựa chọn, tự mình đồng ý luôn.

Ngoài trợn tròn mắt ra, Liễu Y Y cũng chẳng làm được gì.

Khiến Đồng Đồng thất vọng nhất là, bữa thịnh soạn mà bố cô bé nói tới chính là một quán ăn nổi tiếng ở địa phương.

Chuyện này cũng bình thường, vấn đề là Tôn Hàn gọi rất nhiều rau, ngoại trừ món thịt xào sả ớt ra đều một màu rau xanh.


Điều này khiến cô nhóc ham ăn Đồng Đồng rất không hài lòng.

Đồng Đồng, con quên chuyện chúng ta giảm cân rồi sao?”, vậy nhưng Tôn Hàn chỉ nói một câu khiến Đồng Đồng ngậm chặt miệng.

Vì Đồng Đồng ăn quá nhiều thịt trong một năm nên cân nặng cao hơn rất nhiều so với các bạn cùng lừa.

Muốn khôi phục một cách khoẻ mạnh, ngoại trừ thường xuyên tập thể dục, còn cần ăn uống điều độ.

Vốn Đồng Đồng còn nhỏ nên tính thích nghi cao, trong khoảng thời gian qua, cô nhóc đã gầy đi mất mấy cân, cơ thể đã bắt đầu phát triển khoẻ mạnh như các bạn khác rồi.

“Được thôi!”
Không ai thích mình bị kêu thành mập cả, cuối cùng, sự kỳ vọng vào một vóc dáng xinh đẹp đã chiến thắng tính ham ăn của Đồng Đồng.

“Đồng Đồng cố lên, đợi qua một khoảng thời gian nữa, chúng ta có thể ăn đồ ngon rồi!”, Liễu Y Y nắm chặt tay lại, cỗ vũ Đồng Đồng.

Đồng Đồng lập tức dồi dào tự tin: “Ừm ừm!”
Ăn cơm xong, Tôn Hàn thanh toán, chuẩn bị lái xe chở Liễu Y Y và Đồng Đồng về nhà.

Khi đi tới chỗ dừng xe, bọn họ trông thấy hai người trẻ khoảng 20 tuổi đang ngồi trên chiếc xe thể thao Lamborghini màu vàng, chỉ trỏ bọn họ.

“Anh, em không lừa anh mà, cô gái đi cùng tên chạy BenZ kia đẹp đúng không!”
“Đúng nhỉ, thật không ngờ thành phố Giang Châu của bọn chú cũng có được người đẹp đến vậy!”
Người đi đằng trước là cậu ấm có đeo khuyên tai, tóc vàng, mặc đồ Amani, ánh mắt dính vào cơ thể Liễu Y Y.

Từng bước đi tới, giọng điệu đùa giỡn: “Em gái, ngồi Lamborghini của anh thoải mái hơn ngồi BenZ nhiều, có muốn thử không?”
“Em gái? Nhóc con năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”, đối với đám quần là áo lượt này, Liễu Y Y chưa từng giấu cảm xúc của mình.

“Ha ha, nhóc con? Lên giường thì em biết có phải không thôi!”
Cậu ấm tóc vàng bắn ra ánh nhìn dung tục, không kìm được mà bĩu môi nhìn Tôn Hàn: “Hey, đám người bọn tôi thích nhất là đua xe, có hứng thú làm ván không?”
“Nếu anh thua thì để cô gái này lại, tôi thua sẽ đưa anh một triệu, thế nào?”
“Đương nhiên, anh cũng có thể lựa chọn cầm một triệu rồi để em gái này lại!”.


Bình Luận (0)
Comment