[Đô Thị] Ngọa Hổ Tàng Long

Chương 45



Xe Mercedes-Benz mà muốn đua với xe Lamborghini, đang nằm mơ đấy à!
Liễu Y Y càng không có hứng thú, cô nói với Tôn Hàn: "Chúng ta đi thôi, đừng có để ý đến loại người này!"
Nhưng Tôn Hàn chẳng có vẻ gì là muốn đi cả, anh tràn ngập hứng thú: "Đua xe à, nghe có vẻ thú vị đấy".

Đúng là dám chơi thật đấy!
Tên cậu ấm tóc vàng là Đường Mân và những tên đàn em khác đều bật cười khoái chí.

Tên này có bị ngu không vậy, muốn dùng chiếc Mercedes-Benz S-Class để chơi với những siêu xe trị giá hàng chục triệu tệ khác sao?
Tên cậu ấm tóc vàng càng vui, liền nói với một tên đàn em ở bên cạnh: "Chỗ nào ở thành phố Giang Châu các người hợp để đua xe?"
"Thưa cậu Đường, nếu nói về đua xe ở thành phố Giang Châu thì không thể không kể đến núi Vân Bàn.

Thường thì đến mười giờ tối, chỗ đó sẽ đông nghịt người! Tôi sẽ sắp xếp loạt đầu tiên mười giờ tối nay cho cậu Đường, bảo đảm không ai có thể quấy rầy!", tên thanh niên đứng cạnh khom lưng cúi người trả lời.

"Sao hả, có dám tới không? Yên tâm, Đường Mân này luôn nói lời giữ lời, chỉ cần anh thắng tôi thì sẽ được một triệu tệ! Tất nhiên nếu anh thua thì cô gái bên cạnh anh sẽ phải lên xe của tôi!"
Liễu Y Y thừa hiểu núi Vân Bàn là nơi như thế nào, đó là vùng núi chết nổi tiếng gần xa, đầy rẫy những khúc cua hiểm hóc chết người.

Núi Vân Bàn chính là địa điểm để mấy tên cậu ấm rảnh rỗi thử cảm giác mạnh.

"Tôn Hàn..."
"Mười giờ tối đúng không, tôi sẽ đến đúng giờ!"

Nhưng Liễu Y Y còn chưa kịp khuyên nhủ thì Tôn Hàn đã đồng ý.

"Được, Tiểu Tứ, nhớ biển số xe đấy.

Mười giờ gặp!"
Đường Mân không hề lo lắng Tôn Hàn sẽ thất hứa, hắn vứt lại câu đó rồi lên chiếc Lamborghini.

Chiếc siêu xe rít lên, tỏa ra làn khói dày đặc rồi chạy vút đi.

"Bố ơi, vì sao mọi người lại phải thi đấu?"
Đồng Đồng chưa từng nghe nói đến đua xe bao giờ, nhưng cũng hiểu được là phải thi đấu, thế nên cô bé liền hỏi Tôn Hàn với giọng nghi hoặc.

"Vì để giành lấy cô Y Y đấy! Đồng Đồng, tối nay chú Từ sẽ kể chuyện ru con ngủ được không?"
"Vâng, bố cố lên, đừng để thua nhé!"
Nghe thấy là để giành lấy cô Y Y, Đồng Đồng liền tỏ thái độ quyết thắng.

Cô bé nghĩ rằng thua trận đấu thì cũng sẽ để mất cô Y Y.

Tôn Hàn bật cười ha hả: "Ừ, nhất định sẽ không thua!"
Liễu Y Y đứng bên cạnh liền trợn trắng mắt, cô thực sự không biết Tôn Hàn tại sao lại đi cá cược như vậy với một tên cậu ấm nhà giàu nữa.

Tôn Hàn gọi điện cho Từ Khang Niên để dặn dò chuẩn bị một chiếc siêu xe thi đấu, sau đó anh liền đưa Đồng Đồng qua chỗ Từ Khang Niên.

Từ Khang Niên cũng đang bận việc nên phải làm xong mới có thể đưa Đồng Đồng tới biệt thự.

Đồng Đồng đã khá quen thân với bác Từ nên cô bé rất vui vẻ đi theo Từ Khang Niên.

Lúc tạm biệt, cô bé còn không quên cổ vũ cho Tôn Hàn: "Bố cố lên nhé!"
Tôn Hàn lấy chìa khóa xe rồi cùng Liễu Y Y đi xuống bãi đỗ xe dưới tầng ngầm.

"Anh có biết xe của tên Đường Mân kia là loại xe gì không?"
Tôn Hàn nhếch môi: "Lamborghini Aventador, loại xe cao cấp, giá cũng phải tầm mười một triệu tệ đấy".

Liễu Y Y tức điên lên, đã biết thế mà vẫn còn đồng ý à?.

Truyện Gia Đấu
"Đã biết thế mà anh vẫn đua sao? Lamborghini Aventador, dung tích 6.5L, động cơ V12, mã lực 760, chỉ cần hai giây để đạt vận tốc 100 km/h, những tham số này đã đủ để xưng bá trong giới siêu xe rồi, anh cảm thấy anh có phần thắng sao?"
Thấy dáng vẻ tức giận của Liễu Y Y, Tôn Hàn rất buồn cười: "Em nghĩ rằng trong giới đua xe chuyên nghiệp, số liệu sẽ quyết định tất cả sao? Aventador đúng là rất lợi hại, nhưng trên một con đường núi ngoằn ngoèo như vậy, tên cậu ấm đó chưa chắc đã phát huy được một nửa tính năng của nó!"
Nghe cũng có lý đấy!
Liễu Y Y gật đầu, mấy tên cậu ấm nhà giàu đua xe thực chất cũng chỉ là để khoe khoang, thực ra họ cũng chẳng mấy hiểu biết gì về xe đua chứ đừng nói đến việc vận dụng thực tế.


Xuống đến hầm để xe, Liễu Y Y vẫn cảm thấy rất lo lắng: "Tôn Hàn, cho dù đúng như anh nói rằng tên Đường Mân kia cũng không được coi là tay sành sỏi, nhưng anh cũng đừng quên anh vừa mới ra tù đấy.

Dù anh có giỏi đến đâu e là cũng không bằng người ta được!"
Thậm chí trận đấu này còn lấy cô ra làm vật cá cược, như thế thì làm sao mà cô không lo lắng cho được.

"Ai nói anh sẽ đấu với gã?", vẻ mặt Tôn Hàn rất kỳ lạ.

"Nếu không phải là anh đấu thì chẳng lẽ là tôi đấu chắc?", Liễu Y Y cạn lời vô cùng.

Nhưng lần này Tôn Hàn lại gật đầu, hơn nữa còn gật đầu rất nghiêm túc: "Đúng đấy, là em đấu chứ còn gì nữa!"
Liễu Y Y: "....."
Lúc này trong đầu Liễu Y Y như có hàng vạn con dã thú chạy qua, khiến đầu cô rối như mớ bòng bong...!
"Tôi sao??!"
Tôn Hàn lại khẳng định một lần nữa: "Đúng, anh nhớ trước kia em rất thích chơi xe, cũng khá sành sỏi nhỉ.

Tuy đã bỏ bẵng đi mấy năm nhưng chỉ cần em làm quen lại, chiến thắng một tên cậu ấm chắc là cũng đơn giản thôi".

Liễu Y Y còn chưa kịp đáp lời thì Tôn Hàn đã bấm chìa khóa.

Trong hầm để xe rộng lớn, tiếng kêu bíp bíp vang lên, đèn xe sáng rực không ngừng nhấp nháy.

Đây chính là chiếc Ferrari 488 màu lửa cháy!
Những đường nét đẹp đẽ, thân xe rực rỡ mà không mất đi sự tinh tế, hệt như một nàng thơ tao nhã.

Lúc đón Đồng Đồng, Từ Khang Niên đã nói rõ cho Tôn Hàn về chiếc xe này.

Tôn Hàn giơ tay chỉ chiếc Ferrari 488 này: "Đứng thứ 9 trong bảng xếp hạng siêu xe, động cơ 3.9T, mã lực 730, cũng chỉ cần hai giây để đạt vận tốc 100 km/h".

"Khi một tuyển thủ đua xe chọn lựa thì chắc chắn sẽ chọn chiếc xe Ferrari 488 có tính năng cản gió mạnh, công suất lớn hơn chứ không phải một chiếc Lamborghini Aventador chỉ có sự đẹp đẽ bên ngoài!"
"Có chiếc xe này, em thấy tự tin rồi chứ?"
Hơi thở của Liễu Y Y trở nên dồn dập.

Cô vốn được sinh ra từ gia đình danh giá, trước kia không hề thiếu tiền, ít nhất là vậy.

Cô còn nhớ năm mười tám tuổi khi cô lấy được bằng lái, lúc đó bố cô vẫn còn sống, thế nên bố tặng cho cô một chiếc Audi A8L.

Kể từ lúc đó Liễu Y Y liền mê đua xe, cũng tham gia khá nhiều cuộc đua xe ngầm.

Dần dà cô cũng đã luyện được kỹ thuật đua xe khá điêu luyện.

Đương nhiên là kém xa so với tuyển thủ chuyên nghiệp, nhưng trong giới nghiệp dư thì cô cũng khá có tiếng nói.


Nhưng kể từ khi bố cô mất, sở thích này cũng dần mai một.

Sau này do Tôn Hàn làm chuyện đó nên cô càng không có cơ hội chạm vào xe đua.

Nhưng Liễu Y Y biết rõ, nếu dùng để đua xe thì tính năng của chiếc Ferrari 488 tuyệt đối không thua kém gì Lamborghini Aventador.

"Sao anh biết nhiều vậy?", sau khi kinh ngạc, Liễu Y Y liền thấy khó hiểu.

Tôn Hàn ngại ngùng sờ mũi: "Người khác nói cho anh biết đấy, anh có biết gì về đua xe đâu!"
Anh nói hoàn toàn đúng sự thật.

Tôn Hàn không biết gì về đua xe cả, trước đó anh đột nhiên đồng ý tên Đường Mân kia là vì nhớ đến trong tư liệu của Liễu Y Y có ghi rằng, sở thích của cô là đua xe.

Anh đồng ý lời hẹn của Đường Mân không chỉ vì anh hiểu rằng loại người như gã không đạt được mục đích sẽ không bỏ cuộc, hơn nữa còn là vì anh mong rằng trận đấu này có thể giúp Liễu Y Y tìm lại chính bản thân mình.

Liễu Y Y đứng trước mặt anh tựa như đang bị một sợi gông xiềng khóa lại.

"Người có thể lái Lamborghini Aventador thì lai lịch chắc chắn không hề đơn giản.

Cho dù chúng ta thắng thì gã chắc chắn sẽ không chịu thua!".

Lúc này Liễu Y Y đã chấp nhận sự thật rằng phải thi đấu, nhưng cô vẫn phải nhắc nhở anh.

Liễu Y Y vẫn chưa nhận ra một điều rằng, trong đôi mắt cô đã lấp lánh sắc màu.

Tôn Hàn cười nói: "Cái này thì em không cần nghĩ, chiếc Lamborghini Aventador có biển Ma Đô, có lợi hại đến đâu thì cũng không chọc vào dân bản địa như anh được đâu".

"Em chỉ cần thắng thôi, không cần lo những việc khác!"
Anh nói như vậy thì Liễu Y Y cũng yên tâm phần nào: "Nếu thua thì sao? Mấy năm nay tôi không chạm vào xe rồi!"
"Hãy tin anh, em không thua đâu!", Tôn Hàn rất chắc chắn.

Liễu Y Y hít sâu một hơi, cô giật lấy chìa khóa rồi nói: "Thử xe!".


Bình Luận (0)
Comment