[Đô Thị] Ngọa Hổ Tàng Long

Chương 6



Thế nhưng lúc này, ánh mắt Mục Xuyên đột nhiên ngưng lại, chỉ về phía trước nói: "Mục ca, mau nhìn kìa, là Mục Long, trong tay hắn đang cầm gì đó".

Thấy vậy, hai mắt Mục Lâm chăm chú, sau khi nhìn rõ thứ trong tay Mục Long thì không khỏi mừng rỡ nói: "Tốt, quả đúng là tìm mỏi mắt không thấy, lúc cần thì lại ngay trước mắt, chúng ta có thể tiếp tục ở lại gia tộc hay không phải trông chờ vào lần này rồi".

"Vậy còn đợi gì nữa, chúng ta tới cướp lại đi!", Mục Xuyên nghe vậy không khỏi lăm le hằm hè, vô cùng hưng phấn.

"Khoan đã", Mục Lâm ngăn Mục Xuyên lại.

"Đệ nghĩ thử xem, hôm nay Mục Long không lấy được đan dược, giờ lại cầm bản đồ còn ăn mặc thế này, hắn muốn đi đâu làm gì?", Mục Lâm nhìn chằm chằm vào thân ảnh Mục Long, cười như không cười nói.

"Mục ca, ý huynh là...!tên phế vật này muốn đi hái thuốc, nhưng hắn có bản lĩnh này sao? Đệ nghe nói, trên tấm bản đồ đó là dãy núi Hung Ma", nhắc đến dãy núi Hung Ma, ánh mắt Mục Lâm lại toát lên tia sợ hãi.


"Hừ, nguy hiểm mới có báu vật, Mục Long dám đi, lẽ nào chúng ta còn không bằng một tên phế vật sao? Hơn nữa, có hắn đi trước làm đá dò đường còn sợ cái gì? Nếu như hắn thật sự có thể tìm thấy linh dược thì chúng ta vừa hay ngồi mát ăn bát vàng".

"Được, vẫn là Mục ca thông minh, nếu như chúng ta có thể cống nạp linh dược cho Mục Thiên Dao thì nàng ta nhất định sẽ càng chú tâm tới chuyện của chúng ta hơn...", Mục Xuyên cười nói.

"Được rồi, nhanh, đi theo hắn, chú ý giữ khoảng cách, như vậy mới an toàn".

...!
Hai canh giờ trôi qua, Mục Long đứng trên dãy núi Hung Ma thở hồng hộc.

Nhưng hắn vẫn bất chấp không nghỉ ngơi, sau khi mặt trời lặn thì dãy núi Hung Ma còn nguy hiểm hơn ban ngày hàng ngàn lần, các loại rắn độc mãnh thú hoành hành, nếu như con người đi lạc vào trong thì ắt chết không nghi ngờ, hắn bắt buộc phải rời đi trước khi trời tối.

Tấm bản đồ da thú này vô cùng chi tiết, tránh được rất nhiều yêu thú cường đại, sau nửa canh giờ, Mục Long đã tìm thấy vị trí trong tấm bản đồ.

Đây là một vách núi, bên cạnh tràn ngập sương mù tử sắc nhàn nhạt, mùi thơm trong gió phả vào mũi, trên giữa vách núi có cây nhỏ cao khoảng ba thước sinh trưởng, bên trên treo lủng lẳng quả thực óng ánh trong suốt, tựa như tử ngọc vậy.

"Tìm thấy rồi", Mục Long sắc mặt vui mừng, không màng nguy hiểm bỏ dây thừng ra để hái quả.

May mà vách núi này địa thế nguy hiểm, bằng không linh dược hiếm thấy cỡ này không bị người ta nhanh chân đến trước lấy mất thì cũng bị yêu thú ăn rồi.

Mặc dù tay bị ma sát đến rách da chảy máu nhưng Mục Long cực kỳ vui mừng, vì linh quả Tử Vân Tôi này đã hoàn toàn chín, linh lực dồi dào trong đó khiến hắn tinh thần sảng khoái.


Nhưng đúng lúc này, cách đó không xa đột nhiên truyền đến hai giọng cười, ngay sau đó, hai đạo thân ảnh đi ra từ phía sau tảng đá.

"Mục Lâm, Mục Xuyên, là các ngươi!", Mục Long thấy vậy liền biến sắc, hai người này có thể bám theo đến đây mục đích không cần nói cũng biết.

"Ừ, không tệ, xem ra vận khí của ngươi đúng là không bình thường, linh quả Tử Vân Tôi này thật sự bị ngươi hái được rồi".

"Vậy, chúng ta cũng không khách khí nữa", hai người nói rồi vẻ mặt hào hứng tiến về phía Mục Long.

Bàn tay đầm đìa máu tươi của Mục Long nắm chặt con dao găm, thần sắc dần dần trở nên điên cuồng: "Hàng ngày các ngươi ức hiếp sỉ nhục ta, ta không tính toán với các ngươi, nhưng hôm nay nếu như các ngươi dám có ý định với linh quả Tử Vân Tôi này thì đừng trách ta liều mạng với các ngươi!"
"Ngươi nói cái gì? Liều mạng? Ha ha ha...", hai người dường như vừa nghe được một câu chuyện cười buồn cười nhất thế gian này vậy.

"Ngươi...!một tên phế vật mà cũng đòi liều mạng với chúng ta ư? Chẳng lẽ làm phế vật lâu quá nên đã quên mất bản lĩnh của cường giả Luyện Huyết cảnh!", hai người cười nhạt, không hề để tâm mà tiếp tục tới gần.

Mục Long lùi rồi lại lùi, đã không còn đường lùi nữa, tiếp tục lùi về sau một bước nữa sẽ là vực sâu vạn trượng, trước đó hắn không cẩn thận làm rơi một hòn đá xuống đến nửa ngày vẫn chưa nghe thấy tiếng vang.

Ngay sau đó, Mục Long phẫn nộ gào lên, bạo phát ra lực khí lớn nhất, nắm chặt dao găm đâm về phía Mục Lâm.

"Dám động thủ với ta, muốn chết!"
Mục Lâm sắc mặt lạnh lùng, thôi động tu vi Luyện Huyết cảnh tầng sáu, nháy mắt bạo phát ra ngàn cân cự lực, tóm chặt lấy cánh tay của Mục Long, Mục Xuyên bên cạnh nhân cơ hội cướp đi linh quả Tử Vân Tôi.

"A...!"
"Hai tên súc sinh các ngươi, ta thề nhất định sẽ bắt các ngươi phải trả giá!", Mục Long ánh mắt như muốn nứt ra, cắn răng đến chảy cả máu.


"A, bắt chúng ta trả giá đi, ngươi cho rằng ngươi còn có cơ hội sao?"
Ngay sau đó, Mục Lâm nở nụ cười lạnh lẽo, giơ chân đá Mục Long xuống vách núi vạn trượng.

Thấy vậy, Mục Xuyên hoảng sợ: "Mục...!Mục ca, chúng ta...!chúng ta giết người rồi".

"Hừ, đáng quyết không quyết ắt phải chịu họa, nếu muốn thành đại sự thì ắt phải dùng mọi thủ đoạn, đệ đừng quên, mặc dù Mục Long là phế vật nhưng ông nội của hắn lại là đương kim tộc trưởng đó!", Mục Lâm nói xong liền xoay người rời đi.

"Đệ hiểu, đệ hiểu...", Mục Xuyên vội vàng đi theo, lau mồ hôi trên trán đi, vẻ mặt sợ sệt.

...!
Dưới vách núi, Mục Long tựa như một hòn đá càng rơi càng nhanh.

"Sắp chết chưa?", Mục Long nghe thấy tiếng gió bên tai, bầu trời tựa như càng lúc càng rời xa hắn, hắn không cam tâm.

Thế nhưng, đúng vào khoảnh khắc thần trí của hắn sắp mơ hồ thì hắn đã nhìn thấy một đỉnh ngọn núi xích hồng sắc cắt ngang bầu tời, từ trong đó xuyên ra một đạo lưu quang huyết sắc, nhanh chóng chui vào mi tâm của hắn.

Khoảnh khắc đó, Mục Long nhìn thấy rất rõ đó là một cổ tháp sắc đỏ rực rỡ..


Bình Luận (0)
Comment