[Đô Thị] Ngọa Hổ Tàng Long

Chương 7



"Lừa đảo?"
Đừng nói là Lâm Mỹ Quyên không tin, ngay cả Đường Minh Phong cũng không tin.

Một tên lừa đảo mà có thể khiến Thẩm Kỳ Bân trả lại Đồng Đồng cho anh ta, còn cung kính như cháu trai gặp ông nội sao?
"Thẩm Kỳ Bân cung kính với Tôn Hàn như vậy là vì Tôn Hàn đã dùng lời lẽ ngon ngọt lừa gạt ông hai Thẩm, khiến ông hai Thẩm tin rằng Tôn Hàn có cách chữa bệnh của Thẩm Nguyệt!"
"Hai đứa nghĩ xem, với căn bệnh của Thẩm Nguyệt thì dù cấy tủy của Đồng Đồng vào cũng không thể nào chữa triệt để, mà Tôn Hàn nói rằng cậu ta có thể chữa được!"
"Ông hai Thẩm nổi tiếng là thương yêu con gái, nghe thấy Tôn Hàn có thể cứu con gái ông ta thì sao có thể không cung kính được?"
Lâm Mỹ Quyên vẫn hơi không tin: "Thật hay giả vậy, sao con không biết Tôn Hàn biết y thuật?"
"Phí lời, bố có thể lừa con sao? Bố thực sự đã nghe lén được cuộc đối thoại giữa ông hai Thẩm và Tôn Hàn! Tôn Hàn cuối cùng còn tỏ vẻ bí ẩn nói rằng tôi sẽ suy nghĩ.

Rõ ràng cậu ta không biết cứu người mà cố ý lừa ông hai Thẩm ra mặt thay cậu ta!", Lâm Hữu bất bình vô cùng.

Có ông hai Thẩm giúp Tôn Hàn thì họ trộm gà không được còn mất nắm gạo.

Đường Minh Phong nghe thế thì mắt sáng bừng, nói với giọng nham hiểm: "Nếu thế thì chúng ta chẳng có gì phải lo lắng cả.

Chỉ cần chúng ta nói cho ông hai Thẩm là Tôn Hàn hoàn toàn chẳng biết gì về chữa bệnh cứu người, vậy thì chúng ta không cần ra tay đối phó Tôn Hàn, ông hai Thẩm sẽ không tha cho anh ta!"
Lâm Hữu hơi lo lắng, chần chừ nói: "Sợ sẽ có phiền phức, Tôn Hàn cũng không biết đã học được mánh khóe lừa gạt gì trong tù, giả vờ ta đây bản lĩnh tài giỏi cũng giống lắm".

"Lúc bố nghe lén, nếu không phải đã hiểu rõ Tôn Hàn, biết rõ rằng tên nhóc kia không hề biết chữa bệnh cứu người thì suýt nữa đã tin rằng cậu ta có thể cứu Thẩm Nguyệt rồi!"
"Nếu muốn khiến ông hai Thẩm tin lời chúng ta thì sợ hơi khó!"
Đường Minh Phong suy nghĩ một lúc rồi vẻ mặt trở nên độc ác: "Chỉ cần chúng ta nghĩ ra cách tống Tôn Hàn lại vào tù, ông hai Thẩm không thể không tin chúng ta".


"Ông hai Thẩm không phải muốn chúng ta trả năm mươi triệu tệ sao, giờ chúng ta sẽ cho Đồng Đồng đi đổi tủy tiếp, để ông ta đưa chúng ta một trăm triệu tệ!"
Một trăm triệu tệ?
Con số này khiến Lâm Hữu và Lâm Mỹ Quyên sáng bừng đôi mắt, ánh mắt họ trở nên nóng rực.

Nhưng khi bình tĩnh lại thì tâm trạng họ lại xuống dốc.

Tống Tôn Hàn vào tù thì có thể ông hai Thẩm sẽ tin họ.

Nhưng vấn đề là, đang yên đang lành làm sao tống Tôn Hàn vào tù được?
Đường Minh Phong đã nói vậy thì chắc chắn có biện pháp.

Anh ta tỏ vẻ cao thâm trầm mặc một lúc: "Cách thì có đấy, chuyện này cần Lâm Hạo mới được!"
Lâm Hạo chính là em trai của Lâm Mỹ Quyên, năm đó Tôn Hàn đã gánh tội thay Lâm Hạo.

Hai người hỏi với vẻ tò mò: "Cách gì cơ?"
"Thế này nhé..."
Nghe xong cách của Đường Minh Phong, hai bố con nở nụ cười xấu xa.

Nếu làm thế này thì chắc chắn Tôn Hàn sẽ lại phải ngồi tù!
"Tôn Hàn, là do anh không biết điều, đừng trách tôi vô tình!", vẻ mặt Lâm Mỹ Quyên vô cùng hung ác.

.....!
Ngày hôm sau, ngày kia chính là sinh nhật của Đồng Đồng.

Sau khi đưa Đồng Đồng đến nhà trẻ, Từ Khang Niên lái xe đưa Tôn Hàn đến một chợ bán đồ ăn đã xưa cũ ở phía tây thành phố.

Vừa mới xuống xe, một thứ mùi gay mũi xộc ra.

Một nhân vật tầm cỡ sống trong nhung lụa như Từ Khang Niên hiển nhiên là không thích ứng được.

Nhưng đi với cậu chủ, dù có không thích ứng được thì cũng phải chịu.

"Cậu chủ, cô Liễu Y Y mà cậu muốn tìm đang...bán cá ở đây, ở cái sạp đó".

Từ Khang Niên giơ tay ra chỉ khu vực bán cá, trong đó có một cô gái trẻ mặc tạp dề chống nước đang thành thạo mặc cả với người mua.

Rõ ràng có khuôn mặt xinh đẹp vô cùng, thân phận thiên kim tiểu thư, lúc này lại thảm hại tới nỗi phải đi bán cá ngoài chợ.

Dù rằng nguyên nhân của việc này không phải do anh, nhưng khi nhìn thấy mấy năm nay Liễu Y Y sống như thế này, anh cũng vô cùng áy náy và đau lòng.

Theo như tư liệu mà Từ Khang Niên tra được, bố Liễu Y Y đã qua đời từ lâu.

Nhưng Liễu Y Y mạnh mẽ, nỗ lực từ nhỏ, cô có thiên phú tuyệt vời về phương diện thiết kế thời trang, chỉ học một năm đại học đã đạt vô số giải thưởng, tiền đồ rộng mở.

Nhưng lúc cô học năm hai, việc cưỡng hiếp khiến cuộc sống của cô thay đổi long trời lở đất.


Nhà họ Liễu lấy lý do cô làm hủy hoại danh tiếng gia đình, đuổi hai mẹ con cô ra ngoài, không cho bất kỳ món tiền nào.

Mẹ Liễu Y Y còn mắc bệnh suy tim rất nghiêm trọng, trước đó ít ra nhà họ Liễu còn cho họ ít tiền, không đến mức túng quẫn.

Nhưng sau khi bị đuổi ra khỏi nhà, bị chặt đứt nguồn chu cấp, Liễu Y Y chỉ có thể bỏ học.

Nhưng không có bằng đại học thì rất khó tìm việc.

Nhà họ Liều đã rào trước với các bên không được tuyển Liễu Y Y.

Ở thành phố Giang Châu, Liễu Y Y không tìm được bất cứ công việc văn phòng nào.

Vì bệnh của mẹ mỗi tháng đều cần chi tiền thuốc men đắt đỏ, sau khi Liễu Y Y tìm đủ mọi cách, cô tìm được công việc bán cá có thể coi là có thu nhập khả quan.

"Một cô gái mới 24 tuổi, quả thực quá khó khăn cho cô ấy!", Từ Khang Niên cảm thán, rồi lập tức im miệng.

Người khiến cô Liễu Y Y thảm hại như thế này chính là cậu chủ.

Tôn Hàn lấy thuốc trong túi ra rồi châm lửa, cũng không giải thích lý do chuyện năm đó, nói: "Giúp tôi tìm công ty thời trang có quy mô lớn một chút, tôi sẽ làm tổng giám đốc, sau đó tuyển cô Liễu Y Y vào với mức lương cao".

Từ Khang Niên hiểu rằng cậu chủ muốn bù đắp cho cô Liễu, liền nói: "Tôi nhất định sẽ lo liệu ổn thỏa!"
Từ Khang Niên đột nhiên nhớ tới điều gì đó, liền vội vàng nói: "Cậu chủ, gần đây bệnh tình mẹ cô Liễu trở nên nặng hơn, đã ở bệnh viện hai tháng rồi, cô ấy đã phải vay một món tiền lãi cao!"
"Bao nhiêu?"
"Hai trăm nghìn tệ, nhưng lãi rất cao, tên xã hội đen đó đã tăng mức lãi lên gấp đôi! Hắn bảo cô Liễu phải ngủ với hắn mấy đêm thì sẽ bỏ lãi.

Cậu chủ, có cần tôi xử lý không?"
Tôn Hàn híp mắt, ánh mắt anh lóe lên sát khí: "Tôi sẽ đích thân xử lý".

"Vâng thưa cậu chủ".

"Được rồi, chỗ này không cần ông nữa, đi lo việc của ông đi".

Tôn Hàn vứt điếu thuốc xuống chân rồi giẫm một phát khiến nó tắt ngóm, anh đi về phía sạp cá.

Từ Khang Niên thì rất biết điều mà biến mất.

Sau khi bán được hai con cá, hàng cá liền vắng khách.

Liễu Y Y ngồi trên ghế giơ tay chống cằm, nghĩ về việc Trương Bát Bì muốn cô ngủ với hắn mấy đêm, sự bất lực bao vây lấy cô.

Bất giác, nước mắt cô đã ngập tràn khóe mắt, cô thấy chua xót vô cùng.

"Cá này bao nhiêu tiền?"
Lúc này đột nhiên một giọng đàn ông vang lên.


Liễu Y Y không quan tâm đến những chuyện khác nữa, vội vàng lau mắt: "Cá mè hoa mười tệ một cân, cá mè trắng bảy tệ một cân, cá đối ba mươi tệ một cân..."
Lúc nói chuyện, cô nhìn Tôn Hàn, chỉ thấy người đàn ông này trông quen thuộc một cách kỳ lạ, nhưng không thể nhớ ra được người này là ai và gặp ở đâu.

Tôn Hàn không mua cá thật mà chỉ muốn bắt chuyện mà thôi.

Nhưng khi nói chuyện thật thì anh lại thấy bứt rứt, nội tâm thấp thỏm không yên.

"Anh này, nếu anh không muốn mua cá thì phiền anh đừng đứng chắn ở đây, ảnh hưởng đến việc buôn bán của tôi", Liễu Y Y cố gắng khiến giọng mình ôn hòa.

Vừa nhìn cách ăn mặc đồ vest giày da này của Tôn Hàn là đã biết không giống đến mua cá.

Đây rõ ràng là một cậu chủ giàu có, sao có thể đích thân đến cái nơi hỗn loạn như chợ thức ăn này.

E là anh chàng này cũng giống như rất nhiều người, đến đây để xem trò cười của cô chủ nhà họ Liễu thảm hại.

Cô đã quen rồi.

"Tôi..."
Lúc Tôn Hàn đang định tự giới thiệu với Liễu Y Y thì đột nhiên có tiếng ồn ào từ sạp đồ ăn đối diện.

"Bệnh hen suyễn của bà Vương lại tái phát rồi, mau gọi điện cho bệnh viện!"
"Gọi nhanh lên, bà Vương hô hấp khó khăn lắm, chậm là không kịp mất".

"Việc làm ăn của chợ chúng ta vốn đã chẳng ra sao, nếu bà Vương chết ở đây thì sau này sẽ ế chỏng chơ mất!"
Tiếng bàn tán xôn xao vang lên không ngừng.

Liễu Y Y bỏ lại sạp cá, vội vàng lao về phía bà Vương.

Tôn Hàn cũng đi theo không hề do dự.

"Khó chịu, tôi khó chịu quá..."
"Bà Vương, bà sao rồi, nhất định phải cố lên! Cháu sẽ gọi điện cho bệnh viện!"
Liễu Y Y chạy qua thì khác hẳn với những người đứng bàng quan sợ gặp phiền phức.

Cô ngay lập tức đỡ bà Vương ngã trên đất đang thở gấp lên, rất bình tĩnh gọi 120.

"Bà lão này có bệnh hen suyễn cấp tính, hơn nữa bệnh tình đã tích lũy nghiêm trọng, lần này tái phát vô cùng nặng, nếu không xử lý kịp thì e là không đợi được xe cứu thương đến!", Tôn Hàn chạy đến sau, quan sát một lúc rồi nói..


Bình Luận (0)
Comment