Lời nói của Tần Duy lại một lần nữa khiến mọi người phải bật cười.
Họ cười vô cùng hả hê, vì ở trong mắt bọn họ, Tần Duy hệt như một thằng hề!
"Tần Duy, sao da mặt anh lại dày như vậy, nếu tôi là anh, tôi đã sớm cút đi rồi!"
"Anh đúng là một tên ngốc!"
Dương Diệu Bình nở nụ cười huênh hoang một cách lạ thường.
Anh ta chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng vui sướng, đồng thời có một loại cảm giác sảng khoái được trả thù rửa hận!
Trước mặt nhiều người như vậy mà có thể nhục mạ Tần Duy, chế nhạo anh!
Nhìn thấy anh bị nghìn người chỉ trỏ, vạn người phỉ nhổ!
Trong lòng Dương Diệu Bình khỏi nói có bao nhiêu vui vẻ!
Tần Duy chế nhạo một tiếng, anh nhìn về phía Dương Diệu Bình, trầm giọng nói: "Nếu bức tranh này của tôi là thật thì sao?"
"Cái gì? Cậu con mẹ nó còn muốn giả vờ trước mặt tôi à? Nếu bức tranh này của anh là thật, muốn tôi quỳ trên mặt đất li3m giày cho anh cũng được!"
Dương Diệu Bình cười một cách điên cuồng.
"Lời này, tôi nhớ kỹ" Tần Duy cười khẩy.
Nhưng đúng lúc này.
Một giọng nói truyền đến từ cửa tiếp khách.
"Gia chủ nhà họ Lê, Lệ Nho Sinh đến chúc thọ ông cụ Dương, chúc ông phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn!"
Vừa dứt lời, một tiếng cười to từ xa vang tới.
Dương Thiệu Sơn tươi cười đầy mặt, vội vàng ra chào đón.
"Ông Lệ à, cuối cùng ông cũng tới rồi!"
"Ngại quá ông Dương, trên đường bị kẹt xe nên đến muộn, hy vọng ông không trách tội.
Lệ Nho Sinh mặc một bộ đồ màu xanh, khẽ vuốt râu cười nói.
Nhưng ngay sau đó, Dương Thiệu Sơn đã mỉm cười đáp: "Ông Lệ, lần trước ông nói với tôi, đến lúc tôi mừng thọ sẽ mang "Bách Điểu Triều Phượng Đồ" của Đường Bá Hổ đến cho chúng tôi mở rộng tầm mắt."
"Không biết ông có mang "Bách Điểu Triều Phượng Đồ" đó đến không?"
Lời này của Dương Thiệu Sơn một nửa là nói với Lệ Nho Sinh, một nửa là nói với Tần Duy.
Rõ ràng là đang nói cho Tần Duy.
Bản gốc ở trong tay Lệ Nho Sinh, bức tranh của anh là giả!
Trăm phần trăm là giả!
Lệ Nho Sinh đã hơi xấu hổ, cười nói: "Thật không may, ông Dương, tôi đã tặng người khác bức họa đó rồi."
"Cái gì? Ông tặng người khác rồi?"
Dương Thiệu Sơn đầy ngạc nhiên, hai mắt mở to như hai chiếc chuông đồng.
Lệ Nho Sinh thích bức họa kia bao nhiêu, Dương Diệu Bình biết rõ.
Những người khác thậm chí còn không thể chạm vào.
Cũng không ngờ ông ta lại tặng bức họa cho người khác!
Người nào có thể xứng đáng để Lệ Nho Sinh tặng cho danh tác như thế?
"Ngài Lệ đã tặng bức tranh này cho tôi!"
Nhưng vào lúc này, Tần Duy đứng dậy.
Nói ra lời này...
Ầm....
Cả đại sảnh lặng ngắt như tờ!
Trên mặt mọi người đều tràn đầy kinh ngạc, lộ vẻ khiếp sợ đến mức có thể nhét cả quả trứng vào miệng.
Không ai ngờ Tần Duy sẽ đứng lên lúc này.
Sau đó nói với mọi người rằng...
Bức họa của Lệ Nho Sinh đã đưa cho anh!
Lệ Nho Sinh là ai?
Trong năm gia tộc giàu có ở Trung Hải có một nhà họ Lệ.
Thanh Từ đường của nhà họ Lệ nổi tiếng cả Trung Hải, chuyên kinh doanh sưu tầm đồ cổ và các đồ vật khác.
Mà Lệ Nho Sinh còn là ông chủ của Thanh Từ đường, gia chủ đương nhiệm của nhà họ Lệ!
Là nhân vật lớn chỉ giậm chân một cái cũng khiến cả Trung Hải run rẩy!
Tần Duy có tài đức gì mà đáng được ông ta tặng tranh?
Hơn nữa còn là món đồ cổ quý hiếm trị giá hàng chục triệu!
Một tên phế vật sao có thể có tư cách này!
Cho nên đến cả một dấu ngắt câu trong lời nói của Tần Duy, đám người Dương Thiệu Sơn cũng không tin!
"Tần Duy, anh con mẹ nó có biết người trước mặt là ai không? Nếu anh còn dám nói hươu nói vượn, tôi sẽ cắt lưỡi anh đấy!"
Vẻ mặt Dương Diệu Bình tràn đầy phẫn nộ, quát lớn với Tần Duy.
Dương Thiệu Sơn cũng vậy, vẻ mặt cũng rất khó coi.
Những người khác cũng cho rằng chắc chắn là Tần Duy điên rồi.
Nếu không thì làm sao anh có thể nói ra những lời kinh hãi như vậy.
Dương Nhã Tinh thoạt nhìn cũng hơi nghi hoặc, chẳng lẽ bức tranh của ông chú thực sự là do Lệ Nho Sinh tặng sao?
Nhưng đây thực sự là chuyện không thể tưởng tượng nổi!
Lệ Nho Sinh nhìn qua theo ánh mắt Tần Duy.
Nhưng khi ông ta nhìn thấy Tần Duy, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm nghị và cung kính.
Đi được vài bước, ông ta đã đến trước mặt Tần Duy.
Ông ta hơi khom lưng nói: "Cậu... Cậu Tần, sao cậu lại ở đây?"
Lệ Nho Sinh rất tôn trọng Tần Duy.
Tần Duy là ân nhân cứu mạng của ông ta.
Nếu không có anh thì chỉ sợ ông ta đã chết từ lâu rồi!
Khi nhìn thấy cảnh này, cả đại sảnh đều im lặng.
Bầu không khí yên tĩnh và thậm chí bắt đầu trở nên kỳ lạ...
Không ai có thể ngờ rằng, Tần Duy và Lệ Nho Sinh thực sự có quen biết nhau.
Dường như còn khá là thân thiết.
"Tôi cũng đến chúc thọ ông cụ Dương, vốn dĩ muốn đưa bức "Bách Điểu Triều Phượng Đồ" chú tặng tôi làm quà cho ông cụ Dương.
"Nhưng chẳng những người ta không cảm kích mà còn nói bức tranh chú tặng tôi là giả, cho dù là sáu mươi nghìn thì cũng không đáng bỏ ra mua loại rác rưởi này"
Lời nói của Tần Duy khiến sắc mặt Lệ Nho Sinh tối sầm lại.
Ông ta không ngờ Dương Thiệu Sơn lại dám nghi ngờ tính thật giả của bức họa này.
"Ông Dương, chuyện này rốt cuộc là thế nào? Người ta tặng quà cho ông, sao ông có thể nhục nhã người ta như thế?"
Nghe Lệ Nho Sinh nói, sắc mặt Dương Thiệu Sơn ngày càng khó coi.
Ông ấy như ăn phải phân, mặt vàng như nghệ
Ông ấy nằm mơ cũng không ngờ Tần Duy lại thực sự quen Lệ Nho Sinh.
Hai người không chỉ quen biết mà còn rất thân thiết.
Lệ Nho Sinh thậm chí còn tặng những món đồ cổ yêu thích nhất của mình cho Tần Duy...
Ông ấy không thể hiểu được mối quan hệ giữa hai người là gì.
Nếu không phải ông ấy từng điều tra chi tiết Tần Duy và Lệ Nho Sinh, ông ấy thật sự sẽ nghi ngờ Tần Duy là con riêng của Lệ Nho Sinh!
Tên phế vật này có tài có đức gì mà đáng để Lệ Nho Sinh kết giao ngang hàng!
Ngoài ra, Dương Thiệu Sơn lại càng đau lòng!
Ông ấy vẫn luôn yêu thích đồ cổ.
Lúc ấy ở chỗ của Lệ Nho Sinh, ông ấy liếc mắt một cái đã nhìn trúng bức tranh chữ của Đường Bá Hổ.
Vì thích nó mà ông ấy sẵn lòng ra giá ba trăm tỷ, để Lệ Nho Sinh có thể nhường món đồ mà ông ta quý!
Nhưng Lệ Nho Sinh không chút do dự từ chối ông ấy.
Vậy mà cuối cùng Lệ Nho Sinh lại tặng bức họa này cho Tần Duy!
Dương Thiệu Sơn nghĩ tới việc trả lại bức họa vừa rồi, trong lòng vô cùng đau đớn!
Vừa rồi nếu ông ấy nhận lấy bức họa này thì bức "Bách Điểu Triều Phượng Đồ" kia đã thuộc về ông ấy rồi!
Nhưng bây giờ nói gì cũng đã quá muộn!
Ông ấy đã trả lại bức tranh.
Dù sao cũng không thể mặt dày đòi lại được.
"Ông Lệ, ông thật sự tặng bức tranh này cho Tần Duy?"
Dương Thiệu Sơn không thể tin được nói.
"Đúng vậy, bức tranh trong tay cậu Tần là tôi tặng cậu ấy"
"Ông Dương à, ông đúng là hồ đồ, dù thế nào thì người ta cũng tới chúc thọ cho ông, vì sao ông lại trông mặt mà bắt hình dong vậy chứ?"
Lệ Nho Sinh bất mãn nói.
Sau khi được xác nhận, sắc mặt Dương Thiệu Sơn càng trở nên khó coi hơn, trong lòng như bị dao cắt, nhức nhối vô cùng.
Dương Thiệu Sơn tức giận, lại hung hăng trừng mắt nhìn Dương Diệu Bình.
Nếu không phải thằng khốn nạn này gây thù hận thì ông ấy sẽ trả lại bức tranh cho Tần Duy sao?
Dương Diệu Bình sợ tới mức trong lòng run lên!
Trán đổ đầy đổ mồ hôi.
"Dương Diệu Bình, bức tranh này của tôi là thật hay là giả vậy?"
Tần Duy lạnh lùng nhìn Dương Diệu Bình, mỉa mai nói.
Sắc mắt Dương Diệu Bình tối sầm, hừ lạnh một tiếng: "Tần Duy, cậu lấy gì để kiêu ngạo, không phải chỉ là một bức tranh thôi sao? Nhà họ Dương tôi cũng không thấy hiếm lạ!"
Mặc dù anh ta nói không hiếm lạ, nhưng Dương Thiệu Sơn bên cạnh đã rất muốn bóp ch ết tên khốn kiếp Dương Diệu Bình này!
Ông đây thấy hiếm lại
"Dương Diệu Bình, anh đừng có nói những lời ngu ngốc này nữa, nếu anh còn là đàn ông thì mau quỳ xuống li3m giày cho tôi đi."
"Dù sao, quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy!"
Tần Duy nở nụ cười gian xảo nhìn thẳng vào Dương Diệu Bình!