Khi Lục Đình tới thì Thẩm Kiều vừa dọn đồ xong.
Hôm nay là ngày cậu xuất viện.
Cậu thích nghi với chân giả rất nhanh, chưa đầy một tháng đã có thể đi lại bình thường.
Thanh niên mặc quần dài rộng rãi và áo hoodie màu đen, khi cúi xuống lộ ra vòng eo thon thả, lòng bàn tay áp lên vừa đủ che kín.
Lục Đình nghĩ là làm.
Anh vừa áp tay vào thì thanh niên lập tức co rúm lại, nhìn thấy anh thì trừng mắt: "Anh làm em hết hồn."
Lục Đình bóp eo cậu: "Nhát gan vậy sao?"
Anh ôm cậu sang một bên, sau đó thế chỗ cậu làm tiếp công việc đang dang dở, "Dì bếp biết hôm nay em về nên chuẩn bị sẵn một bữa tiệc thịnh soạn rồi."
Thẩm Kiều đứng cạnh anh, ôm vai anh như gấu túi: "Có bò hầm cà chua không ạ?"
"Có."
"Có sườn hầm không?"
"Có."
"Vậy có......"
Lục Đình dúi một quả táo vào ngực cậu rồi nói: "Em muốn ăn gì cũng có hết."
Sáng nay Thẩm Kiều rửa táo mà chưa kịp ăn, để mấy ngày đã hơi héo, nhưng chính vì héo nên mùi táo càng đậm hơn.
Cậu lấy tay áo lau sơ qua, cắn một miếng rồi đưa cho Lục Đình: "Anh ăn thử đi, ngọt lắm."
Người đàn ông cắn một miếng ở chỗ cậu vừa cắn, mùi táo thơm ngát tràn ngập giữa hai người.
"Đúng là ngọt thật."
Vì sắp Tết nên trong viện điều dưỡng chẳng còn bao nhiêu người, hầu hết đã về nhà ăn Tết.
Thẩm Kiều xếp sách vở vào vali, vui vẻ nghĩ mình cũng sắp về nhà đón Tết rồi.
Cậu nắm tay Lục Đình, chậm chạp mà vững vàng bước ra khỏi viện điều dưỡng.
Thẩm Kiều đứng ở cổng quay đầu lại, gió thổi tóc mai bay phất phơ, cậu đưa tay đội mũ lên đầu.
"Chúng ta về nhà thôi."
-
Andy và dì bếp đứng ở cổng biệt thự.
Khác với vẻ bình tĩnh của Andy, dì bếp lo lắng hỏi: "Cậu nghĩ cậu chủ có thật sự đi được không?"
Mùa đông lạnh buốt nhưng Andy vẫn mặc vest, dáng đứng thẳng tắp, gió tuyết thổi vào người vẫn không hề nao núng.
"Lát nữa về sẽ biết thôi."
Hai mươi phút sau, một chiếc xe dừng lại trước mặt họ. Người đầu tiên bước xuống là Lục Đình, anh khom lưng chui ra khỏi xe.
Dì bếp mở to mắt.
Bà nhìn anh vòng sang bên kia mở cửa xe rồi chìa tay ra. Một bàn tay thon dài trắng nõn đặt lên tay anh, sau đó một chiếc giày trắng bước xuống xe.
Chiều mưa lất phất, sương trắng bảng lảng, một bóng người hơi cúi đầu hiện ra trong sương.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của dì bếp nên thanh niên quay sang, dưới vành nón màu đen là đôi mắt đào hoa thấp thoáng ý cười.
Thanh niên nhẹ nhàng đặt chân xuống đất.
Cậu cứ thế đứng trước mặt bà, dáng người cao gầy như trúc, bà phải ngước lên mới thấy được mặt cậu.
Thẩm Kiều mở miệng, sương trắng lượn lờ trước mắt.
"Cháu về rồi."
Dì bếp đưa tay che miệng, hai mắt đỏ hoe.
Bà biết mùa đông lạnh lẽo đã qua.
Sắp tới sẽ là mùa xuân tươi đẹp tràn ngập ánh nắng.
Không khí Tết ngày càng rõ rệt.
Thẩm Kiều ngoi lên khỏi đống bài tập, thấy Tết đã gần kề nên tự cho mình nghỉ ngơi một thời gian ngắn.
Không nghỉ thì thôi, một khi đã nghỉ chỉ có Lục Đình hưởng lợi.
Hai ngày liền cậu không xuống được giường, khi cậu ngủ dậy thì đã quá trưa.
Thẩm Kiều đau lưng nên không muốn đeo chân giả, uể oải ngồi trên xe lăn hoài nghi cuộc đời.
Quả nhiên chuyện này không thể nhịn quá lâu, nếu không sẽ rất dễ xảy ra vấn đề.
Lục Đình tự biết đuối lý nên vào bếp xem canh gà đã nấu xong chưa, ra sức lấy lòng Thẩm Kiều bằng món canh này.
Gần Tết trời đẹp hiếm thấy.
Thẩm Kiều tắm nắng ngoài sân, Lục Đình đem áo khoác ra mặc cho cậu, chưa kịp lên tiếng thì Andy đi vào từ ngoài cổng.
"Lục tổng, ngoài biệt thự có người tìm anh đấy ạ." Hắn nhìn Thẩm Kiều: "Bà ấy nói mình tên Thẩm Thu Hòa, là người nhà họ Thẩm."
Bàn tay cầm áo khoác của Thẩm Kiều khựng lại, sau đó cụp mắt xuống.
Cũng dễ hiểu thôi.
Mặc dù Quý Thành Miên không trộm được công thức nước hoa nhưng vẫn gây tổn thất nặng nề cho công ty.
Giờ lão vào tù, chỉ còn mình Thẩm Thu Hòa giải quyết hậu quả.
Nhà họ Tống đã sụp đổ, cả Giang Thành này chỉ có Lục Đình mới cứu được mụ.
Mụ chờ chực trước công ty Lục Đình từ ngày này sang ngày khác nhưng đều bị từ chối thẳng, đừng nói năn nỉ anh đầu tư mà ngay cả mặt Lục Đình cũng không thấy.
Giờ đã cận Tết, mụ hết cách đành phải chạy vạy xin địa chỉ biệt thự của Lục Đình để tới cầu cứu.
Lục Đình nhìn sắc mặt Thẩm Kiều, thấy cậu không nói gì mới bảo Andy: "Cho bà ta vào đi."
Thẩm Thu Hòa đợi hồi lâu, cuối cùng Andy cũng quay ra nói: "Vào đi."
Mụ mừng rỡ theo Andy vào biệt thự.
Biệt thự rất trang nhã, vừa bước vào đã thấy vườn hoa bạt ngàn, mùa này hoa hồng vẫn còn nở rộ.
Thẩm Thu Hòa nhìn vườn hồng rực rỡ dưới nắng rồi trầm trồ khen: "Lục tổng thật có nhã hứng, trời lạnh mà hoa hồng vẫn nở đẹp như vậy."
Andy hờ hững nói: "Chỉ có cậu chủ nhà tôi thích thôi."
Cậu chủ......
Thẩm Thu Hòa sửng sốt: "Sao tôi chưa bao giờ nghe nói Lục tổng có em trai nhỉ?"
"Không phải em trai."
Hai người rẽ vào góc, Andy dừng lại nói: "Bà Thẩm, đến nơi rồi."
Nắng chiều rực rỡ, Thẩm Thu Hòa dừng lại rồi nhìn tới trước.
Lục tổng khẩu Phật tâm xà trong truyền thuyết kia đang cúi người xuống, ánh nắng vàng rực chiếu vào bờ vai rộng của anh, cả vườn hồng lặng lẽ nở rộ.
Giọng nói trầm thấp của anh vừa cưng chiều vừa bất lực: "Trong bếp có hầm canh gà, Kiều Kiều muốn ăn không?"
Thẩm Thu Hòa tiến lên một bước, chưa kịp mở miệng thì đã thấy người đàn ông kia khuỵu một chân xuống đất, chiếc quần tây đắt tiền vừa đi dự tiệc về chưa kịp thay lấm lem bùn đất, trên gương mặt lạnh lùng lộ ra vẻ dịu dàng.
"Anh hứa với em, lần sau anh sẽ không thế nữa đâu."
Ánh nắng chói chang, Thẩm Thu Hòa chợt nhìn thấy cậu con trai bị mình đuổi khỏi nhà ngẩng đầu lên trong ngực người đàn ông.
Hơi thở mụ ngừng lại.
Thẩm Kiều ngẩng đầu lên khỏi ngực Lục Đình để nhìn Thẩm Thu Hòa. Trái ngược với vẻ hoang mang của mụ, thanh niên rất bình tĩnh, thậm chí còn chào mụ.
"Mẹ, lâu rồi không gặp."
-
Thẩm Thu Hòa run rẩy cầm tờ giấy thanh niên đối diện đưa sang, dòng chữ to đùng "Chấm dứt quan hệ cha mẹ con cái" trên đó như đâm vào mắt mụ.
"Mẹ."
Thẩm Kiều nói: "Có lẽ đây là lần cuối con gọi mẹ như vậy. Dù mẹ ghét con, bỏ rơi con thì vẫn có công nuôi con lớn. Con tính rồi, thật ra số tiền mẹ chi cho con bao năm qua chắc cũng đủ một triệu, tiền của nhà họ Tạ con không hề lấy xu nào, còn tiền ở đâu thì đó là chuyện giữa mẹ và Quý Thành Miên......"
Cậu đặt một tấm thẻ trước mặt mụ: "Trong đây có năm trăm ngàn." (~1,8 tỷ)
"Con nghĩ chúng ta thanh toán sòng phẳng với nhau rồi."
Thẩm Thu Hòa nhìn cậu, miệng há to nhưng không thốt ra được chữ nào.
Họ là máu mủ tình thâm, sao có thể thanh toán sòng phẳng được?
Nhưng ánh mắt Thẩm Kiều nhìn mụ rất hờ hững, hệt như đang nhìn người dưng, "Có lẽ đây mới là kết cục tốt nhất cho cả mẹ và con. Chúc mẹ từ nay có cuộc sống viên mãn, cả nhà hạnh phúc."
Thẩm Kiều bảy tuổi gối đầu lên đùi mụ, nói với mụ bằng giọng non nớt: "Mẹ vất vả quá, mai mốt Kiều Kiều sẽ kiếm tiền nuôi mẹ."
Thẩm Kiều hai mươi mốt tuổi hờ hững nhìn mụ, chúc mụ có cuộc sống viên mãn, cả nhà hạnh phúc.
......
Thẩm Thu Hòa không biết mình ra khỏi biệt thự nhà họ Lục thế nào.
Ánh nắng chiếu vào người mụ, đìu hiu cô quạnh.
"Mẹ, quên kể với mẹ chuyện này. Lúc con còn nhỏ, lão đạo sĩ xem bói cho nhà ngoại đã chạy đến phòng con lúc nửa đêm, lão định lột quần con ra nhưng con không chịu."
"Lão ta dọa nếu con không nghe lời thì lão sẽ nói với mọi người rằng con là thiên sát cô tinh, sinh ra để khắc nhà họ Thẩm."
"Con sợ quá nên chạy đi tìm mẹ để kể cho mẹ nghe."
Thẩm Thu Hòa rùng mình, hai hàm răng va nhau lập cập.
Mụ đã nói gì?
Khi con trai cầu cứu, mụ đã nói gì?
"Mẹ, con sợ quá, con gặp phải người xấu......"
"Thẩm Kiều, tao bận lắm, đừng làm phiền tao mãi thế, mày ở nhà suốt ngày thì gặp người xấu ở đâu hả?"
Thẩm Thu Hòa ngồi thụp xuống trước cổng biệt thự, khóc không thành tiếng.
Đời này mụ sẽ không bao giờ có được cuộc sống viên mãn, cả nhà hạnh phúc nữa.