Đoá Hồng Kiều Diễm Của Đại Lão Hào Môn

Chương 98

Tháng Tư ở Giang Thành là mùa cỏ mọc oanh bay.

 

Nắng rọi qua cửa kính, chú mèo con lông trắng đã biến thành mèo lớn lăn qua lăn lại trên bãi cỏ, những cánh hoa đào màu hồng phấn bị gió thổi vào cửa sổ mở rộng, sau khi đáp xuống bàn thì được một bàn tay thon dài nhặt lên.

 

Hứa Nhuế lật bài thi trong tay rồi đậy nắp bút lại, "Cứ giữ nguyên đà này chứ đừng chủ quan, chắc sẽ đậu vào đại học A thôi."

 

Thẩm Kiều mân mê cánh hoa, nghe vậy thì nở nụ cười: "Thật không ạ?"

 

"Tôi lừa em làm gì?"

 

Hứa Nhuế đứng lên vươn vai một cái dưới ánh mặt trời, "Lâu nay vất vả rồi, thấy em siêng năng nên cho em nghỉ một ngày đó."

 

Cô chỉ vào người đàn ông đang đợi ngoài cửa: "Cả việc học và người yêu đều rất quan trọng, đừng có bên trọng bên khinh."

 

"Tụi em đâu có......" Bị cô trêu chọc, thanh niên đỏ mặt nói: "Chiều nay tụi em có việc phải làm ạ."

 

"Ví dụ như......" Hứa Nhuế hỏi: "Đi hẹn hò đúng không?"

 

"Không ạ, em đi cắt tóc."

 

Cô nhìn mái tóc đen dài của Thẩm Kiều: "Tóc đẹp thế này sao tự dưng lại cắt?"

 

Thẩm Kiều đưa tay vuốt tóc, "Thật ra em muốn cắt từ lâu rồi ạ."

 

Cậu đứng dậy mở cửa đi tới chỗ Lục Đình.

 

Lục Đình nắm tay cậu, cảm nhận được mồ hôi lạnh rịn ra, anh liếc nhìn con mèo đang lăn lộn trên bãi cỏ rồi nói: "Đem nó theo nhé."

 

Thẩm Kiều vô thức nói: "Đâu có được, đi cắt tóc sao có thể đem theo mèo chứ......"

 

Lục Đình đã dùng tiền bạc nói cho cậu biết đi cắt tóc không những có thể đem theo mèo mà trong tiệm cắt tóc còn trang bị cả trụ mèo.

 

Trước tiệm là một con đường lớn, những nụ hoa hải đường trên vỉa hè đang chớm nở, hương vị mùa hè đã bắt đầu len lỏi trong gió.

 

Hôm nay Thẩm Kiều mặc sơ mi màu hồng nhạt, đứng dưới cây hải đường còn đẹp hơn hoa.

 

Chủ tiệm rất hiếu khách, cầm mái tóc dài của cậu rồi tiếc rẻ nói: "Tóc đẹp thế này cơ mà, em muốn cắt thật sao?"

 

Thẩm Kiều chăm chú nhìn Mười Hai trên trụ mèo, "Cứ cắt đi ạ, cắt kiểu nam ấy."

 

Cậu nhắm mắt lại, bên tai vang lên tiếng loẹt xoẹt.

 

Dưới ánh nắng tháng Tư, cái gai mọc trên đầu cậu hai mươi mấy năm rốt cuộc cũng một bị người thợ cắt tóc xa lạ nhổ tận gốc.

 

Chuẩn bị tinh thần thì lâu nhưng cắt tóc lại rất nhanh.

 

Chủ tiệm không hiểu tại sao trong lúc cắt tóc vị khách đẹp trai này cứ nhìn chằm chằm con mèo kia, nhưng hắn vẫn cắt theo yêu cầu của cậu.

 

Chỉ là hắn không cắt ngắn như Thẩm Kiều nói mà cắt một kiểu tóc phù hợp với khuôn mặt thanh niên.

 

Chủ tiệm lấy khăn khô lau gáy cho cậu rồi tháo khăn choàng ra, "Xong rồi, xem thử đi."

 

Thẩm Kiều ngước mắt nhìn mình trong gương.

 

Mái tóc dài đi theo cậu vô số ngày đêm đã biến mất, thay vào đó là một mái tóc ngắn gọn gàng, lọn tóc được tỉa lộn xộn tôn lên khuôn mặt thanh tú của thanh niên.

 

Nhìn rất nam tính.

 

Dù cậu có đẹp cỡ nào thì vẫn là một chàng trai.

 

Thẩm Kiều nhìn mình trong gương, không dám chớp mắt.

 

Giây lát sau, cậu cảm nhận được sức nặng trên đùi mình, theo sau là xúc cảm mềm mại của lông mèo.

 

"Thẩm Kiều."

 

Lục Đình gọi tên cậu.

 

Cậu ôm mèo ngẩng đầu lên, trông thấy người đàn ông đối diện đang giơ cao điện thoại.

 

"Cười lên nào."

 

Thanh niên vô thức nhoẻn miệng cười, Mười Hai cũng kiêu kỳ ngẩng đầu lên rồi dụi khuôn mặt tròn vo vào cằm cậu.

 

Tách——

 

Hình ảnh lập tức đứng yên.

 

Mười Hai rất dạn nên bị bế ra đường cũng không hề sợ hãi. Nó ngồi xổm trên vai Lục Đình, vừa nhìn dòng người qua lại vừa hài lòng ngoe nguẩy đuôi.

 

"Meo......"

 

Thẩm Kiều đi bên cạnh. Cậu xem bản đồ trên điện thoại, gió nhẹ thổi tóc mái bay phất phơ, vùng gáy trắng nõn như tỏa sáng dưới ánh nắng ấm áp.

 

"Lục tiên sinh......" Cậu giơ điện thoại lên nói: "Em còn muốn làm một việc nữa."

 

Lục Đình quay sang nhìn cậu: "Việc gì thế?"

 

......

 

Nhân viên sau quầy xem thông tin thanh niên đưa cho mình rồi hỏi lại lần nữa: "Anh muốn đổi thật à?"

 

Thẩm Kiều trịnh trọng gật đầu: "Vâng."

 

Một tờ giấy được đẩy tới trước mặt cậu, "Anh ghi tên mới đi."

 

Thẩm Kiều cầm bút, nhìn chỗ trống đang chờ mình điền vào rồi chậm rãi nói với Lục Đình.

 

"Em ghét tên mình lắm, từ hồi cấp ba em đã nghĩ nếu có cơ hội đổi tên thì mình sẽ lấy tên Thẩm Bưu, Thẩm Đại Tráng hoặc bất cứ tên nào khác, miễn sao không phải Thẩm Kiều là được, nhưng bây giờ......"

 

Cậu cầm bút viết một chữ "Thẩm".

 

"Em có thể đổi tên nhưng không muốn lấy tên Thẩm Bưu hay Thẩm Đại Tráng nữa."

 

Cậu dừng lại giây lát, sau đó nắn nót viết từng nét.

 

Kiêu.

 

Thẩm Kiêu.

 

Cậu là ánh nắng rực rỡ, là niềm kiêu hãnh chứ không phải một bông hoa yếu ớt dễ gãy.

 

"Tên em là Thẩm Kiêu."

 

Cậu nói.

 

 

Cơn mưa tháng Tư đột ngột trút xuống, mưa to như hạt đậu hắt vào cửa sổ mở rộng, gió thổi mấy trang sách trên bàn bay lào xào.

 

Nhưng trong phòng chẳng ai chú ý đến cơn mưa bất chợt này.

 

Trên giường lớn, hai bóng người chồng lên nhau, tiếng r*n r* tràn ra giữa răng môi, tiếng th* d*c của người đàn ông vang khắp phòng.

 

Anh ngậm lấy môi cậu rồi luôn miệng gọi tên cậu, cứ như phải làm vậy mới tìm được chỗ trút hết yêu thương đong đầy trong tim mình.

 

Kiêu Kiêu......

 

Kiêu Kiêu......

 

Kiêu Kiêu......

 

......

 

Soạt ——

 

Mưa to dần, gió thổi làm trang sách bị lật ra, bài thơ trên đó nhòe đi vì nước mưa.

 

"Sai lầm"

 

Trịnh Sầu Dư

 

Ta giục ngựa qua Giang Nam

 

Vào lúc dung nhan như sen nở kia úa tàn

 

Gió Đông chưa đến, tơ liễu tháng Ba không bay

 

Lòng người như một tòa thành nhỏ vắng lặng

 

Tựa như con đường đá xanh lúc chiều tà

 

Bước chân im lìm, màn xuân tháng Ba chưa vén

 

Lòng người là ô cửa sổ đóng kín

 

Vó ngựa của ta là một sai lầm đẹp đẽ

 

Ta không phải người về mà là khách qua đường......

Bình Luận (0)
Comment