Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 101 - Chương 101. Mẹ Tái Giá 2

Chương 101. Mẹ tái giá 2 Chương 101. Mẹ tái giá 2

Cô ấy đặt mình vào hoàn cảnh người khác suy nghĩ một chút, nếu cha mẹ cô ấy ly hôn, mẹ cô ấy lại muốn lập gia đình, cô ấy nhất định sẽ rất khó vượt qua.

Dù cho mẹ cô ấy trọng nam khinh nữ, dù cho không phải rất quan tâm cô ấy, nhưng cô ấy vẫn sẽ khổ sở.

Kiều Tú Chi nhíu chặt lông này: "Mọi người ngày hôm nay có ai nhìn thấy Đại Kiều chưa?"

Mọi người ngẩn ra, dồn dập lắc đầu.

Mọi người lúc này mới phát hiện, ngày hôm nay Đại Kiều cũng không đến viện nhà lão Kiều.

Kiều Tú Chi đột nhiên đứng lên nói: "Tôi sang bên kia nhìn xem."

Tiết Xuyên cũng đi theo: "Tôi đi với bà."

Mấy đứa trẻ cũng đứng lên: "Chúng ta cũng đi."

Lúc này Đại Kiều cũng không ở tiểu viện nhà họ Kiều, mà là trốn cách đó không xa ở phía sau cây đại thụ của nhà họ Phương, một đôi mắt thật to thẳng tắp nhìn chằm chằm về phương hướng nhà họ Phương, miệng nhỏ mím lại chặt chẽ.

Ngày hôm qua cô từ viện nhà lão Kiều đi ra thì bị mấy người thím bắt lại.

Mấy thím nói với cô là mẹ cô phải lập gia đình, dẫn theo em gái Tiểu Kiều gả tới nhà họ Vương, từ nay về sau, bà ta cùng nhà họ Kiều thật sự không hề có một chút quan hệ nào nữa.

Mấy thím còn nói, sau đó mẹ cô sẽ sinh thêm em bé, sẽ hoàn toàn quên mất đứa con gái là cô.

Mấy thím còn nói, em gái Tiểu Kiều sẽ đổi họ, gọi người khác là cha, sau này sẽ không phải người nhà họ Kiều nữa, mà là người của Nhà họ Vương.

Sau khi cô nghe thấy, trong lòng rất khó chịu.

Cô biết mẹ không thích cô, ghét bỏ cô là gieo vạ, mắng cô trời sinh xui xẻo, nhưng cô chính là không có cách nào chán ghét mẹ mình.

Thậm chí, cô rất hi vọng có một ngày mẹ sẽ thích cô, giống như yêu thích em gái Tiểu Kiều vậy.

Nhưng hiện tại mẹ phải lập gia đình, sau này sẽ không phải là mẹ của mình nữa, cô càng nghĩ càng khổ sở, ngày hôm nay liền không nhịn được chạy đến nhà họ Phương.

Cô cũng không biết chính mình lại đây là muốn làm gì, cô muốn tới xem một chút, dù cho chỉ liếc mắt nhìn cũng tốt.

"Nhóc nói lắp, mày ở đây làm cái gì?" Đột nhiên phía sau truyền tới một âm thanh không khách khí.

Đại Kiều sợ hết hồn, hoảng vội vàng xoay người, sau đó nhìn thấy hai anh em Phương Hữu Lương và Phương Hữu Nhục trừng mắt nhìn cô.

Phương Hữu Lương gọi ra ba chữ “nhóc nói lắp” xong, thật ra có chút hối hận, cậu ta cũng chưa quên lần trước bà nội của Đại Kiều đã nhét phân gà vào mặt cậu ta.

Nhưng muốn cậu ta xin lỗi thì tuyệt đối không làm được.

Phương Hữu Nhục chỉ nhớ ăn không nhớ đánh, đã sớm quên chuyện bị nhét phân gà, trừng mắt nhìn Đại Kiều nói: "Làm gì đó?"

Đại Kiều có chút bận tâm cậu ta sẽ đánh mình, lui về phía sau hai bước nói: "Tôi tới xem em gái một chút."

Phương Hữu Lương đột nhiên trừng lớn mắt, một mặt quái đản trừng mắt nhìn cô: "Mày, sao mày lại không nói lắp?"

Đại Kiều gật gù: "Ừm, tôi đã hết nói lắp rồi, sau này anh không được gọi tôi là nhóc nói lắp nữa, bằng không thì bà nội tôi sẽ đánh anh."

Phương Hữu Lương hừ lạnh một tiếng, tuyệt đối không muốn thừa nhận mình sợ sệt, lại chỉ vào mặt cô hỏi: "Mặt của mày sao lại trắng như thế, so với em gái Tiểu Kiều còn muốn trắng hơn. Có phải là mày lén trộm kem bảo vệ da trong nhà để bôi hay không? Không biết xấu hổ."

Phương Hữu Nhục dùng ngón tay út quệt lên khuôn mặt: "Không biết xấu hổ."

Khuôn mặt nhỏ bé của Đại Kiều trở nên hồng hồng, biện giải cho mình nói: "Tôi không có dùng kem dưỡng da mặt, tôi tự trắng như thế."

Phương Hữu Lương làm cái mặt quỷ, xoay người vừa chạy vừa hét lên: "Đồ nói dối, mày chính là dùng kem bảo vệ da mặt."

"Đồ nói dối. Đồ nói dối." Phương Hữu Nhục chạy chân ngắn đi theo sau anh trai mình.

Tiểu Kiều đang ở sân bên trong đờ ra, thấy anh họ đi vào liền hỏi: "Anh họ, vừa nãy anh nói chuyện với người nào?"

Phương Hữu Lương nói: "Đại Kiều, chị của em đó. Anh nói em nghe, chị em bây giờ không nói lắp nữa. Còn có mặt của nó trở nên thật trắng, anh hoài nghi nó trộm dùng kem bảo vệ da của người lớn."

Tiểu Kiều một mặt kích động: "Anh họ, anh nói chị em hiện tại ở bên ngoài?"

Phương Hữu Lương gật đầu, còn chưa kịp mở miệng, Tiểu Kiều liền hóa thành một cơn gió từ bên cạnh cậu ta chạy đi, lập tức liền không thấy đâu nữa.

Cậu ta sờ sờ đầu, kỳ quái nói: "Hai chị em lúc nào cảm tình trở nên tốt như vậy?"

Tiểu Kiều lao ra, nhìn thấy bóng lưng Đại Kiều từ từ đi xa, mở miệng hô: "Chị, chị chờ em một chút."

Từ khi dùng ngọc châu, thính lực của Đại Kiều trở nên vô cùng nhạy cảm, tuy rằng cách có chút xa, nhưng cô vẫn nghe đến âm thanh của em gái.

Cô dừng bước lại xoay người, quả nhiên thấy em gái đang chạy như điên tới.

Bình Luận (0)
Comment