Vì để tránh người ta nhiều chuyện, Kiều Tú Chi dặn dò các cô không được nói chuyện thêu thùa ra bên ngoài, ngay cả Vạn Xuân Cúc cũng không biết con gái của mình đang học thêu.
Kiều Tú Chi đi tới, kéo Đại Kiều xoay một vòng, nhìn cô không chút bị thương, lúc này mới nói: "Sao một mình cháu lại chạy sang bên này?"
Đại Kiều lộ ra nụ cười ngọt ngào với bà nội mình: "Tâm trạng không tốt, đi một mình giải sầu một chút ạ,"
"Phụt phụt..." Kiều Đông Hà không nhịn được mà cười ra tiếng: "Em gái Đại Kiều à, em mới mấy tuổi chứ, nói tâm trạng không tốt này kia, em thật sự quá đáng yêu mà!"
Chủ yếu dáng vẻ của cô chính là một cái bánh nhỏ bảy tuổi, nói tức giận như người lớn, dáng vẻ kia thật sự quá hài hước.
Đại Kiều lộ ra một hàm răng nhỏ về phía cô ấy: "Em cũng tự thấy mình đáng yêu lắm đó, em còn là bé dễ thương của ông và bà nội đó!"
Kiều Đông Hà không nhịn được trợn trắng mắt: "Biết rồi, biết rồi, toàn thế giới chỉ có em đáng yêu nhất được chưa?"
Vốn dĩ em gái Đại Kiều rất đáng yêu, nhưng cũng rất xấu xa!
Nào có người tự mình khen là dễ thương mỗi ngày như vậy đâu?
Kiều Đông Hà vừa bị dáng vẻ của em gái họ đáng yêu chọc đầy mặt cười.
Mặc dù cô có em gái ruột, nhưng toàn bộ tính cách của Kiều Đông Anh lại giống như con trai, hơn nữa còn dùng dáng vẻ anh cả bảo vệ cho cô ấy, việc này khiến một người chị gái như cô ấy khó mà có được cảm giác thành tựu.
Tiểu Kiều thấy đã lâu mà vẫn không có người tới đỡ mình, cô ta đành phải tự mình bò dậy khỏi đất.
Trong lòng cô ta là tức giận suýt chút là hộc máu!
Có lẽ cô ta đoán không sai, tên Đại Kiều nhất định đã có được hệ thống cướp đoạt vận khí của người!
Nếu không một người cà lăm như cô thì sao có thể nhanh chóng trở nên tốt hơn, đồng thời còn khiến nhiều người thích cô như vậy chứ?
Đúng rồi, trong khoảng thời gian này, trái lại nhà họ Kiều thì không ngừng có những chuyện xui xẻo lui tới.
Tiểu Kiều muốn mở miệng nhắc nhở người nhà họ Kiều, nhưng nhìn tới gương mặt kia của bà nội thì cô ta đành phải nuốt xuống bụng những lời định nói.
Bà già chết tiệt này không thích cô ta biết bao nhiêu, vậy cứ để Đại Kiều "hút khô" khí vận của bọn họ đi!
Chờ khi nhà họ Kiều gặp chuyện xui xẻo, tới lúc đó, bọn họ sẽ hối hận không kịp!
Về phần cô ta và mẹ, trước khi chưa tìm ra được biện pháp tốt nhất, chỉ có thể tránh xa Đại Kiều, cứ như vậy, có lẽ cô ta sẽ không bị cướp mất vận may!
"Đã té bị thương rồi, vậy nhanh chóng trở về đi, chẳng qua..." Vẻ mặt Kiều Tú Chi khi nhìn Tiểu Kiều lại chợt mãnh liệt hơn: "Bà không hy vọng nghe được có người lời ra tiếng vào cái gì, nói Đại Kiều đẩy ngã cháu hoặc là trời sinh đã mang dáng vẻ yếu đuối gì đó, cháu không minh, bà tin tưởng cháu có thể nghe hiểu bà nói gì!"
Bà nói xong thì nắm tay Đại Kiều và người nhà họ Kiều nghênh ngang rời đi.
Tiểu Kiều: "..."
Tức giận quá!
...
Cuối cùng trước mùa cày bừa vụ xuân thì Phương Tiểu Quyên cũng được gả vào nhà họ Vương.
Người nhà họ Phương sắp vểnh hết cái đuôi lên trời!
Nhất là bà Phương, gặp người ta nói chuyện thì lại nhắc tới "Thông gia nhà tôi", dường như sợ người ta không biết bọn họ kết thông gia với nhà họ Vương vậy.
Có người nhìn không vừa mắt nên nói: "Các người nhìn dáng vẻ già rồi mà vẫn xinh đẹp của bà Phương đi. Nếu không phải bà Vương còn sống, nói không chừng mụ ta cũng muốn được tiến vào nhà họ Vương đấy!"
Lời nói này hơi thất đức. Nhưng càng là thứ thất thức thì mọi người mới càng thích nói chuyện lung tung.
Rất nhanh lời này đã truyền tới tai nhà họ Vương, bà cụ Vương tức giận tới đen cả mặt.
Không biết xấu hổ, đã lớn tuổi rồi mà còn muốn thông đồng với người khác!
Bà Vương càng nghĩ càng giận, bắt đầu mắng chửi ông cụ Vương đang hút thuốc lá: "Tôi nói cho ông biết, nếu ông dám có cái gì với bà Phương không biết xấu hổ kia, thì cứ đợi tôi cào chết ông đi!"
Ông cụ Vương ngồi xổm trong góc đang hút thuốc lá sợi: "..."
Ông ta đã trốn tới một góc như vậy rồi, sao cái nồi này cứ nhất định đập mạnh lên đầu của ông ta vậy?
Hơn nữa, tuy mắt ông ta có hơi mờ, nhưng đầu óc của ông ta còn chưa tới nổi chứa nước!
Dù ông ta có tâm tư gì thì cũng không tới mức coi trọng cái bà Phương già kia chứ?
Nhớ tiếng dáng vẻ, bà Phương chỉ cười một cái là mặt mũi nhăn nheo hết lên, ông cụ Vương lập tức thấy cả người ớn lạnh.
Phương Tiểu Quyên gả vào nhà họ Vương chưa tới hai ngày, Vương Thủy Sinh nhận được một bức thư từ bộ đội gửi tới.
Bên trong ngoại trừ chút tiền định mức và năm mươi đồng, còn có một phong thư thật dày.
Sau khi xem xong thư, Vương Thủy Sinh nghiêm túc đi vào phòng cha mẹ của ông ta, ở bên trong gần một giờ mới ra ngoài.