Sau này, đại hội động viên bắt đầu, sự chú ý của mọi người mới được chia ra.
Ánh mắt Lâm Tuệ vẫn luôn không rời khỏi người Đại Kiều.
Bà ấy thật sự rất thích đứa bé này, ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Bà ấy đã nghĩ tới vô số lần, nếu đứa nhỏ này là con của bà ấy, chắc chắn bà ấy sẽ cưng con bé tận tâm khảm.
Việc này không có quan hệ gì với thích Kiều Chấn Quân, chẳng qua sau này bởi vì lời đồn đại của bà ấy và Kiều Chấn Quân, nên cả một khoản thời gian cũng không dám lại gần cô bé như trước nữa.
Lúc này thấy cô được sống tốt như vậy, trở nên vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, bà ấy thật sự vui mừng từ trong đáy lòng.
Đồng thời trong lòng lại hơi ngứa ngáy, rất muốn biết người kia bây giờ thế nào rồi.
Trước đó, bà ấy vẫn luôn thuyết phục mình quên Kiều Chấn Quân đi, nhưng tin tức Phương Tiểu Quyên tái giá truyền tới, trong lòng bà ấy như bị đá rơi vào, lại gợn lên cơn sóng lần nữa.
Nhóc Đông Lâm đang được Lâm Tuệ nắm tay, lại lén quay đầu nhìn chị Kiều Kiều của cậu, nhìn thấy chị Kiều Kiều của cậu lại đang nắm tay một đứa bé trai gần tuổi cậu, miệng cậu hơi nhếch lên, cảm thấy cực kỳ ủy khuất trong lòng.
Chị Kiều Kiều có một em trai khác, có phải sẽ không thích cậu nữa không?
Đại Kiều lại không nhận ra hành vi vu vơ của mình lại vô tình làm tổn thương tới trái tim một bé trai.
Sau khi đại hội động viên kết thúc, Kiều Tú Chi tìm Vương Thủy Sinh nói chút chuyện.
Năm nay, nhà họ Kiều nhiều thêm hai người lớn là Trần Xảo Xảo và Kiều Hồng Hà, chuyện muốn làm việc nhất định phải nói qua với Vương Thủy Sinh.
Vương Thủy Sinh cũng biết chuyện ly hôn của Kiều Hồng Hà: "Hồng Hà muốn kiếm điểm để đạt lương thực trong đội sản xuất thì nhất định phải chuyển hộ khẩu về lại trong đội sản xuất của chúng ta mới được."
Kiều Tú Chi cũng biết việc này: "Cái này không thành vấn đề, hai ngày này tôi sẽ nói con bé đi làm, nhất định chuẩn bị xong trước vụ cày bừa mùa xuân."
Mặc dù Kiều Hồng Hà không có di truyền sức mạnh ghê gớm như bà, nhưng sức lực của bà ấy không nhỏ, việc bình thường vẫn có thể làm được, cho nên Kiều Tú Chi không có ý định cho bà ấy đi cửa sau, tìm việc nhẹ nhõm mà làm.
Hơn nữa, là một phụ nữ ly hôn, bà ấy cũng không nên đi cửa sau lúc này, nếu không chỉ nước bọt người dân thôi cũng đủ bị dìm chết đuối.
Lần này bà tìm tới Vương Thủy Sinh, chủ yếu vẫn là vì hai cô con dâu của bà.
Thân thể của phụ nữ nông thôn đều rất tốt, cho dù mang thai cũng muốn xuống đất làm việc, nhưng gần đây, Vạn Xuân Cúc nôn nghén quá dữ dội, dường như chỉ cần ăn cái gì vào đều nôn ra cái đó, lần này, vụ cày bừa mùa xuân thì bà ta sẽ được phép nghỉ.
Vương Thủy Sinh mới vừa nói không cho phép bất kỳ ai xin nghỉ, nhưng bây giờ người ta đã nôn thành như vậy, ông ta cũng không thể nào ép người dưới, gật đầu nói: "Vậy được rồi, nếu về sau thân thể của cô ấy tốt lên, đến lúc đó tôi sẽ sắp xếp cho cô ấy việc thoải mái một chút."
Kiều Tú Chi hơi ngạc nhiên, sao Vương Thủy Sinh lại dễ nói chuyện như vậy, mặt mày không lộ ra vẻ gì khác thường: "Vậy phải làm phiền ông rồi, còn lại chính là cô dâu út của nhà tôi."
Mặc dù Trần Xảo Xảo không có mang thai, nhưng bà ấy gầy tới mức chỉ cần một trận gió thổi qua đã có thể thổi bay bà ấy, trước khi thằng năm lên trấn cũng đã nói qua với bà, để bà tìm Vương Thủy Sinh kiếm việc nhẹ nhàng một chút cho bà ấy.
Vương Thủy Sinh sờ lên cằm, suy nghĩ một chút nói: "Thím Tú Chi tới hơi trễ rồi, rất nhiều công việc đã sắp xếp xong xuôi, chẳng qua bên trại heo thì còn thiếu người, việc cũng không quá mệt mỏi, chỉ là hơi bẩn, không biết con dâu út của thím có thể nhận hay không?"
Ông ta cũng để ý tới cô dâu út nhà họ Kiều chính là con gái trên thị trấn, đừng nói là nuôi heo, có lẽ cái cuốc cũng chưa từng sờ qua, cho nên ông ta mới có thể nói những lời kia.
Kiều Tú Chi lại dứt khoát giải quyết xong: "Vậy cứ nhận việc chăm heo này đi!"
Gả cho gà thì theo gà, gả cho chó thì theo chó, đã tới nhà nông rồi, còn sợ bẩn hay sao?
Sau khi Kiều Tú Chi đi khỏi, Lưu Thúy Hoa lại đi tới, lấy cùi chỏ đụng vào người đàn ông của mình nói: "Hôm nay, sao anh đột nhiên dễ nói chuyện tới vậy hả?"
Quyền lợi của đại đội trưởng rất lớn, có thể trực tiếp phân phối ngành nghề công việc, cho nên không người dân nào trong thôn dám đắc tội với nhà họ Vương, chỉ sợ sẽ phân mình việc vừa dơ vừa mệt nhọc.
Trong thôn muốn việc nhẹ nhàng để làm thì một nhất định phải đi sớm tới nói, hai là vẫn phải đem tới chút ít đồ vật, kiểu người tay không tới còn mạnh dạng đi cửa sau như Kiều Tú Chi vẫn là người đầu tiên.