Không phải bà ta nhạy cảm, cho rằng chồng mình coi trọng người nào đó của nhà họ Kiều, nhưng từ trước tới nay, nhà họ Kiều và nhà họ Vương không qua lại nhiều, cho nên lúc này bà ta mới tò mò như vậy.
Vương Thủy Sinh vừa đăng ký vừa nói: "Sau này, em ít qua lại với vợ của Tống Kim Lai đi, vợ của chú năm em cũng đừng kết giao nhiều, trái lại nhà họ Kiều, em có thể qua lại với bọn họ nhiều một chút."
Người nhà họ Vương thì đầu óc của Vưỡng Lão Tam ở bộ đội là tốt nhất, Vương Thủy Sinh biết đầu óc mình vẫn tệ hơn em trai, cho nên sau khi chuyện của Phương Tiểu Quyên xảy ra, ông ta lập tức viết một bức thư đưa tới bộ đội, một năm một mười kể lại chuyện này cho em trai nghe.
Lần trước, Vương Lão Tam hồi âm, bên trong có hai việc cần lưu ý, một là để nhà họ Vương chia nhà, hai là để người anh là ông đây qua lại với nhà họ Kiều nhiều một chút.
Theo Vương Lão Tam thấy, ở nhà họ Kiều, Kiều Tú Chi là người vô cùng quyết đoán, có thể dứt khoát để con trai và Phương Tiểu Quyên ly hôn, kiểu cha mẹ như vậy mà dạy ra con cái thì cũng sẽ không khác biệt gì nhiều.
Vương Thủy Sinh không thông minh lắm, nhưng ông ta nguyện ý nghe theo em trai mình, đây cũng là nguyên nhân vừa rồi ông ta cho nhà họ Kiều nhiều phần tốt như vậy.
Chẳng qua ông ta cũng không có nói đạo lý bên trong cho vợ mình thôi.
Lưu Thúy Hoa thấy chồng mình không muốn nói, bà ta cũng không tiếp tục hỏi nữa, chẳng qua những ngày tiếp theo, trái lại bà ta vẫn dựa theo lời chồng mình mà làm.
...
Kiều Hồng Hà dẫn theo hai đứa con nhỏ trở lại nhà nhỏ nhà họ Kiều, ở cửa ra vào thì gặp Triệu Giải Phóng.
Dùng lời mà nói thì bắt đầu ngày ly hôn hôm đó, mỗi ngày Triệu Giải Phóng đều tới nhà nhỏ của nhà họ Kiều.
Người trong thôn nhìn thấy, nói rất nhiều điều mà nhiều nhất vẫn là nói bà ấy nhẫn tâm.
Triệu Giải Phóng đỏ hồng hai mắt, dáng vẻ bi thương, thấy bà ấy thì lập tức sáng bừng hai mắt: "Hồng Hà, em nói với anh vài câu được không? Mấy ngày nay không nhìn thấy mẹ con các em, trong lòng anh... Thực sự khó mà tiếp nhận nổi."
Trong nhà trống không, rốt cuộc không còn nghe được tiếng hoan hô và cười đùa của bọn nhỏ, cũng không có người giặt giũ, nấu cơm cho ông ta, mấy ngày nay ông ta đều ăn không vô, ngủ không yên nên muốn nhanh chóng đón vợ con của mình về.
Kiều Hồng Hà nhìn cũng không thèm nhìn ông ta, vòng qua người ông ta đi tới, sau đó đưa tay đóng cửa "Bộp" một tiếng, ngăn cản ngay trước mặt ông ta.
Triệu Giải Phóng ôm đầu, ngồi xổm trước cổng, tiếng nói nghẹn ngào: "Hồng Hà, em trở về với anh đi! Anh thật sự biết sai rồi! Anh thật sự biết sai rồi!"
Người đi ngang qua đều bàn tán sôi nổi.
Vạn Xuân Cúc nói: "Thật sự không ngờ tới Triệu Lão Tam lại si tình như vậy, bảy tám ngày rồi, mỗi ngày đều tới, tôi nói này, Hồng Hà à sao tâm địa em lại ác liệt như vậy..."
Lời còn chưa nói hết, ánh mắt của Kiều Tú Chi đã xuyên qua tới, Vạn Xuân Cúc giống như gà mái bị bóp cổ, lập tức nói không ra nửa chữ.
Kiều Chấn Quốc thở dài nói: "Vợ à, sao em cứ thích bắt chó đi cày mà xen vào việc của người khác vậy hả? Nếu em thực sự rảnh rỗi quá thì không bằng chúng ta xuống đồng làm việc đi."
Vẻ mặt Vạn Xuân Cúc kìm nén tới đỏ bừng: "... Chấn Quốc, anh quên chuyện em nôn nghén rồi sao?"
Cả đời phụ nữ, thời gian được tận dụng nhất chỉ có trong lúc mang thai mà thôi, bà ta mới không muốn làm việc đâu!
Kiều Chấn Quốc nghe vậy, lại thở dài nói: "Sớm biết vậy, lúc trước đừng nên cưới em, em nói xem em ăn nhiều như vậy, mang thai đứa nhỏ thì không thể xuống ruộng kiếm điểm nữa, thật sự là quá lỗ rồi!"
Vạn Xuân Cúc: "... Kiều Chấn Quốc, anh có ý gì hả? Tôi mang thai con không phải là của nhà họ Kiều các người à? Anh không đau lòng mẹ con chúng tôi thì thôi đi, vậy mà anh còn chê tôi ăn nhiều! Sớm biết vậy, tôi không nên mang thai đứa bé này cho anh!"
Kiều Chấn Quốc gật đầu: "Nhắc tới cũng là lỗi của em, chúng ta đã có ba đứa con rồi, em làm gì còn mang thai thêm một đứa chi vậy?"
Vạn Xuân Cúc thật sự bị nghẹn thở không ra hỏi, suýt chút nữa là thở không nổi!
Cái gì gọi là lỗi của bà ta chứ, mang thai hay không bà có thể quyết định được sao?
Có giỏi thì ông ta đừng lên giường của bà ta xem!
Kiều Tú Chi nghe vợ chồng thằng cả nói chuyện, thật sự ước gì có thể lấy hai viên bông nhét kín lỗ tai lại!
Trở lại nhà lớn nhà họ Kiều, Trần Xảo Xảo biết mình phải đi chăn heo, lập tức như bị sét đánh: "Mẹ, mẹ... Để cho con đi chăn heo sao?"
Kiều Tú Chi nhíu mày: "Sao nào, con không vui à? Nếu con không vui vậy thì cùng cả nhà chúng ta xuống ruộng làm việc, tự con nghĩ rõ ràng đi."
Bà nói xong, không thèm để ý tới cô con dâu này nữa, lông mày nhíu lại như muốn kẹp chết một con ruồi, quay người đi ra ngoài tới chỗ đất riêng của nhà.
Trần Xảo Xảo không vui, Vạn Xuân Cúc lập tức phấn khích.
Bà ta đắc ý nhìn người kia rồi nói: "Xảo Xảo à, chăn heo tốt biết bao nhiêu, lại không mệt, chẳng qua mỗi ngày phải dùng xẻng hốt phân heo thôi, thật sự rất hâm mộ em nha."
Trần Xảo Xảo cắn môi: "Nếu chị dâu hâm mộ như vậy thì có thể đi cùng em!"
Vạn Xuân Càng đắc ý, sờ bụng của mình nói: "Ôi, chị cũng nghĩ vậy, nhưng ai kêu chị mang thai cháu trai cưng của nhà họ Kiều chi!"
Trần Xảo Xảo thật sự tức giận suýt chút cắn nát răng!