Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 112 - Chương 112. Đừng Nói Bậy

Chương 112. Đừng nói bậy Chương 112. Đừng nói bậy

Bà ta hầm hừ quay người bỏ đi, giơ cái cuốc đầy bùn đất lên dùng sức nện xuống, bùn đất văng ra, nhưng sức lực của cái cuốc không dừng lại được, đam thắng vào mu bàn chân bà ta.

“Ay ya.” Bà ta đau đớn thét lên, vừa cúi đầu nhìn đã thấy chảy máu, gào lên như tiếng heo giống bà Phương: “Chảy máu, chân tôi chảy máu rồi!”

Mọi người nhìn lại.

Ay ya, không được rồi, mới một chút máu đã nhiễm đỏ đôi giày vải màu hồng.

Nhưng mà bản thân bà ta cũng đáng như vậy, xới đất thì xới đi, dùng nhiều lực như vậy để làm cái gì chứ?

Một người bị thương vừa mới rời đi, bây giờ lại thêm một người nữa!

Sau khi Vương Thủy Sinh biết được, mặt giống như con mương thối.

Đại Kiều nhìn thấy bà ngoại cô bị thương cũng không có cảm giác lo lắng gì cho mụ ta cả, bà Phương đối với cô cũng chỉ giống như một người xa lạ.

Từ xa Kiều Tú Chi đã nghe thấy chuyện xảy ra bên đó, thấy Đại Kiều đi lại đây, liếc mắt đánh giá cô ấy một lúc rồi nói: “Sao lại là con đến đây đưa cơm? Anh họ chị họ của con đâu?”

Đại Kiều đưa ấm nước đến, nhẹ nhàng nói: “Là tự con muốn tự mình đến, cả nửa ngày trời mới gặp bà nội và ông nội, con nhớ mọi người.”

Vụ xuân phải vất vả cày bừa, cô sợ sức khỏe của ông bà nội sẽ chịu không nổi, cho nên mấy hôm nay cô nấu nước bỏ hạt Ngọc Châu vào.

Bánh bao nhỏ trắng tròn giương đôi mắt nai, dịu dàng nhẹ nhàng nói nhớ mình, ai có thể chịu nổi đây?

Trong lòng Kiều Tú Chi mềm nhũn ra, cởi chiếc mũ rơm trên đầu xuống vừa quạt cho cô vừa nói: “Đưa nước lại đây rồi, con nhanh về đi, sau này giữa trưa không cần mang nước đến nữa, nói anh họ con đem đến là được rồi.”

Người xung quanh nghe được lời này liền cảm thấy Kiều Tú Chi quả nhiên thật kỳ quái.

Nhà họ Kiều chỉ có An Bình là cháu trai, Kiều Tú Chi không xót cháu trai mà lại xót cháu gái, chẳng trách vợ Chấn Quốc nhà họ vô cùng ganh tị.

Đại Kiều nhẹ nhàng đồng ý, nghĩ nghĩ, lại nghiêng đầu nói: “Bà nội, ông nội, con về nấu chè đậu xanh cho ông bà, đợi lát nữa ông bà làm xong về nhà ăn!”

Kiều Tú Chi cau mày: “Con còn nhỏ, không được tự mình nấu, lúc về để bác gái cả nấu là được rồi.”

Vạn Xuân Cúc bị nôn nghén không có xuống làm việc được, mỗi ngày đều ngây ngốc ở nhà, Kiều Tú Chi để bà ta làm việc ở nhà cũng coi là chuyện đương nhiên.

Nhưng sau khi Vạn Xuân Cúc biết được, cực kỳ khó chịu.

Bà ta cảm thấy đứa nhỏ Đại Kiều này quá xảo quyệt, cô lấy lòng mẹ chồng mình nhưng mà việc lại phải là bà ta làm!

Còn bé đã gian xảo như thế, lớn lên còn phải làm sao?

Nhớ đến khoảng thời gian cha mẹ chồng chiều chuộng mình như bảo bối, bà ta cảm thấy khó chịu giống như bị xẻo từng miếng thịt.

Càng nhìn Đại Kiều càng không vừa mắt: “Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn! Cả ngày chạy đến nhà bọn ta ăn không uống không chưa nói, chuyện trong nhà như thế nào mày còn không biết à?”

Đại Kiều bị mắng đến mặt ngây ngốc, trong lòng hơi tuổi thân: “Con không có ăn không uống không, con giúp ông bà nội làm việc nhỏ!”

Cô đến nhà cũ họ Kiều, trừ việc cô ra ngoài học hỏi với ông bà nội ra, cô còn hỗ trợ làm ít việc nhà, ví dụ như quét rác, dọn ổ gà, còn đi đến khu đất giúp bắt trùn.

Vạn Xuân Cúc cười nhạo một tiếng: “Chút việc cỏn con này, mày nghĩ không có mày thì không làm được hả?”

Bà ta có hai đứa con gái, trong nhà còn có Trần Xảo Xảo, ai không làm được chứ?

Ngược lại hai cha con Kiều Chấn Quân và Đại Kiều, dưới danh nghĩa bại liệt thường xuyên đến bên này lừa ăn lừa uống, thật sự không biết xấu hổ.

Bà ta đã sống gần ba mươi năm trên cuộc đời, chỉ nghe qua chia nhà, chưa từng nghe thấy hợp nhà, mặc dù mẹ chồng bà ta không đưa cả nhà Kiều Chân Quốc qua ở nhưng hiện tại khác gì với việc ở cùng nhà đâu?

Trừ Kiều Chấn Quốc, còn có Kiều Hồng Hà, còn Kiều cái gì chứ?

Giữa lúc cuộc sống vợ chồng, không có đụng chạm đến ai, có lúc giận hờn cũng được, mỗi lần chồng bà ta đến đây, bà ta đều lạnh lùng trong lòng, không muốn cùng đi về.

Đi về không cần ăn, không cần uống à?

Còn có thêm đứa con trai ngốc của bà ta mỗi ngày đều đi theo Đại Kiều, thật là phiền chết người ta mà!

Một đám châu chấu lớn!

Một mình bà ta ở phòng bếp, càng nghĩ càng tức, vừa làm vừa gõ leng keng, lách cách, gây ra tiếng ồn.

Kiều Đông Anh nghe thấy bĩu môi nói: “Mẹ lại phát điên chuyện gì thế?”

Mọi người cùng nhau sinh sống yên ổn, ngày nào bà ta cũng than trời trách đất. Theo ý cô, bà nội cô nên dạy bảo bà ta một trận cho thật tốt!

Kiều Đông Hà thấy cô nói mẹ mình như thế, sợ bị người khác nghe được thì không tốt, đánh cô một cái rồi nói: “Đừng nói bậy!”

Bình Luận (0)
Comment