Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 111 - Chương 111. Xứng Đáng

Chương 111. Xứng đáng Chương 111. Xứng đáng

Hai người tuổi tác rõ ràng không sai biệt lắm, mụ ta mệt mỏi gần chết, nhưng Kiều Tú Chi nhìn qua một chút việc cũng không có, thân thể còn tốt hơn người trẻ tuổi!

Thật là khiến người ta hâm mộ đỏ mắt!

Ngay lúc này, Đại Kiều mang theo ấm nước đi tới.

Cô đi đường nhảy chân sáo, trên đầu hai bím tóc nhỏ theo cô nhảy nhót lắc lắc, bộ dáng kia đáng yêu ghê gớm.

Đi ngang qua đâu, mọi người đều thấy cô đáng yêu, cũng nhịn không được mềm lòng.

Còn có người chủ động chào hỏi cô: “Đại Kiều, cháu đến đây làm cái gì thế, mọi người đều đang làm việc, nơi này cũng không phải chỗ chơi đùa.”

Đại Kiều giơ ấm nước trong tay lên, cười đến ngọt ngào: “Thím, cháu không tới chơi, cháu tới đưa nước cho ông nội bà nội, bác cả, còn có cô tư, bọn họ vất vả.”

Đám người nghe được lời này, đồng loạt khen cô hiếu thuận.

Đại Kiều nghe vậy cười càng thêm vui vẻ, mặt mày cong cong.

Đi qua chỗ bà Phương làm việc, mụ ta thô cuống họng gọi cô lại: “Đại Kiều, đưa ấm nước trong tay mày cho tao!”

Đại Kiều bạch bạch bạch chạy thật xa mới quay đầu đáp: “Đây là cho ông bà nội, không thể cho bà!”

Bà Phương quả thực sắp bị chọc giận chết!

Mụ ta nhảy dựng lên vỗ đùi mắng: “Con ranh con, vô ơn vô lương tâm, tao là bà ngoại mày, để tao uống miếng nước thì sao? Không có lương tâm như vậy, cẩn thận thiên lôi đánh!”

Có người không vừa mắt can thiệp chuyện bất bình nói: “Đại Kiều đều nói kia là đưa ông bà nội con bé, nếu bà muốn uống, sao không bảo cháu trai bà đưa tới?”

Bà Phương cứng cổ khẽ nói: “Cháu trai bảo bối của tôi trời sinh hưởng phúc, loại việc đưa nước này cũng chỉ có con gái không đáng tiền mới có thể làm!”

Nghe mụ ta nói, trong lòng mọi người cười lạnh.

Một nhà nhà họ Phương đều bị bà Phương làm hư.

Phương Phú Quý hết ăn lại nằm, những năm qua dù không gãy xương, ông ta cũng sẽ không xuống ruộng, ba ngày hai lần xin phép nghỉ.

Phương Phú Quý không cần làm việc, Hữu Lương và Hữu Nhục làm cháu trai càng không cần phải nói, bình thường trong nhà cơm cũng đều là bà Phương chăm lo cho chúng.

Nhà họ Phương dựa vào hai người bà Phương và vợ Phương Phú Quý chống đỡ.

Đương nhiên, bà Phương nuôi mấy đứa con gái tốt, gả đi còn thỉnh thoảng trộm cầm đồ về cho nhà mẹ đẻ, bằng không người nhà họ Phương đoán chừng đã sớm chết đói!

Chậc chậc chậc, nói đến vợ Phương Phú Quý cũng là khổ tám đời, lúc trước gả tới cũng là một cô gái rất xinh xắn, hiện tại mới ba mươi tuổi, nhìn qua lại như bốn mươi tuổi.

Bà Phương tức Đại Kiều không nghe mụ, nhưng lại sợ bị Kiều Tú Chi nghe được, chỉ dám nhỏ giọng chửi mắng.

Đầu kia đội trưởng đội sản xuất đi tới, bà Phương tranh thủ thời gian đứng lên.

Không biết có phải đứng dậy quá gấp hay không, dưới chân mụ bị cái gì đẩy ta một chút, lảo đảo một cái cả người té nhào vào bờ ruộng.

Phịch một tiếng!

Tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn tới, chỉ thấy bà Phương úp mặt vào đống đất, cái mông cao cao vểnh lên, lấy một tư thế khôi hài lại rất quỷ dị nằm rạp trên mặt đất.

Có người nhịn không được phù một tiếng bật cười: “Tôi nói bà Phương, cái mông này của bà nhô lên cao như vậy làm gì thế?”

Bà Phương tức đến kém nôn ra máu.

Vợ Phương Phú Quý thẫn thờ đi qua, mau chóng tới dìu mẹ chồng.

Bà Phương nắm tay cô ta đứng lên, thình lình nghe rắc một tiếng ——

Sau một khắc, mụ ta như kêu lên mổ heo: “Ôi, eo của tôi!”

Thắt lưng của bà Phương bị thương do bon gân, còn rất nghiêm trọng, âm thanh như giết heo vang lên không ngừng.

Có người còn cảm thấy bà Phương xứng đáng với điều đó!

Miệng mụ ta thối như thế, Đại Kiều chưa đưa nước cho mụ ta, mụ ta đã mắng chửi người ta bị thiên lôi đánh, cả ông trời còn không nhìn được!

Có một đứa con dâu tên là Hạnh Hoa trợn mắt nói với vẻ mặt kỳ quái: “Mọi người có cảm thấy kỳ quái không, cả bà Phương và Phương Tiểu Quyên đều sau khi gặp Đại Kiều mới xảy ra chuyện, chậc chậc chậc, đứa nhỏ Đại Kiều thật sự không bình thường, ai tới gần đều gặp xui xẻo!”

Lưu Thúy Hoa ái chà, nói: “Phương Tiểu Quyên là tôi đánh, lúc bà Phương xảy ra chuyện tôi cũng ở đấy, còn không bằng cô bảo là tôi khắc hai người đó đi!”

Mấy người phụ nữ lần lượt gật đầu: “Chúng tôi đều ở đấy lúc đó, cũng không thấy chuyện gì.”

Hạnh Hoa nghiến răng tức giận.

Thật ra bà ta cũng không muốn nhắm vào Đại Kiều.

Năm đó là bà ta có ý với Kiều Chấn Dân, nhưng mà Kiều Tú Chi lại làm bà ta chướng mắt, sau đó Kiều Chấn Dân lại cưới người đàn bà xấu xí Trần Xảo Xảo, bà ta lại càng không cam lòng.

Chỉ là bà ta không dám trực tiếp đối đầu với Lưu Thúy Hoa.

Nếu gây thù với nhà họ Vương, mẹ chồng bà ta sẽ dùng chày cán bột đánh bà ba ngày ba đêm không xuống giường được!

Bình Luận (0)
Comment