Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 114 - Chương 114. Chị Anh

Chương 114. Chị Anh Chương 114. Chị Anh

Tiểu Kiều cũng thấy được nhóm người nhà họ Kiều, mặt nóng lên, trong lòng lại bắt đầu bực bội lần nữa.

Giống y như Kiều Đông Anh suy đoán vậy, cuộc sống của cô ta ở nhà họ Vương cũng không dễ chịu.

Nếu như nhà họ Vương không phân ra ở riêng, mẹ cô và cô còn có thể theo đó mà làm biếng. Nhưng bây giờ dọn ra ở riêng, việc trong nhà đều phải do các cô tự mình làm.

Lại vào ngay lúc này, mẹ cô ta bị Lưu Thúy Hoa đánh cho sắp sinh non, sau khi trở về từ phòng y tế, bà vẫn luôn nằm ở trên giường chưa từng đi xuống, thế là việc trong nhà tự động rơi xuống trên người cô ta!

Giặt quần áo, nấu cơm, quét nhà, cho gà ăn, rửa chén, chà nồi, ngoài ra còn có chăm sóc mẹ cô ta, việc gì cũng đều do cô ta làm!

Ngắn ngủn mấy ngày, tay của cô ta đã nhám lên không ít!

Cô ta cũng không muốn làm mấy việc này, nhưng không làm, cô ta và mẹ cô ta hai người chỉ có thể ăn không khí!

Lão bà nhà họ Vương thương tiếc Vương Hâm Sinh, mỗi ngày đều bảo ông ta đi qua bên kia của bà ăn cơm chực, còn đứa con dâu Phương Tiểu Quyên này, còn có đứa con chồng trước Tiểu Kiều kia, bà cũng không nhìn nhiều một cái.

Hai mẹ con Phương Tiểu Quyên và Tiểu Kiều tức giận đến suýt nữa cùng nhau hộc máu!

Cuộc sống hiện tại hoàn toàn không giống với những gì trước kia các cô tưởng tượng!

Cô ta vốn nghĩ rằng đi theo mẹ cô gả vào nhà họ Vương sẽ được ăn uống no say, nhưng không nghĩ tới mẹ cô ta còn chưa có vào cửa đã làm mất lòng toàn bộ người nhà họ Vương!

Bây giờ trên dưới nhà họ Vương đều nhất trí làm lơ hai mẹ con cô ta, tuy rằng lúc sau Vương Hâm Sinh sẽ trở thành “hộ gia đình vạn nguyên” đầu tiên, nhưng cô ta vẫn là cảm thấy quá khó khăn!

Nói tới nói lui đều là lỗi của Đại Kiều, nếu không phải cô ta đoạt đi số mệnh của bọn họ, bọn họ đâu sẽ sa sút như bây giờ?

Nghĩ vậy, cô ta vội vàng xoay người rời đi.

Tuy rằng cô ta là nữ chủ có số mệnh tốt, nhưng bây giờ cô ta còn nhỏ, cho nên cô ta vẫn nên cách xa cái tai họa Đại Kiều kia một chút thôi!

Đại Kiều đang muốn mở miệng chào hỏi em gái, ai ngờ cô ta chỉ liếc nhìn mình một cái đã quay đầu đi.

Không đúng, không phải là nhìn cô một cái, mà là trừng cô một cái.

Đại Kiều cảm thấy hơi không thể hiểu được.

Kiều Đông Anh thấy cô ngơ ngẩn, còn tưởng rằng cô buồn cho Tiểu Kiều, chặn ngang, khoác lên vai của cô nói: “Được rồi, đừng có nhíu mày, nhíu nữa là chị phải gọi em là bà già đáng yêu rồi!”

Bà già đáng yêu?

Như vậy không được!

Bé Đại Kiều sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, hấp tấp lấy giọng ngọt ngào nói: “Chị hai, chị đừng gọi em là bà già đáng yêu, em là bé đáng yêu, em không nhíu mày.”

Kiều Đông Anh nhe răng: “Được rồi, chị không gọi em là bà già đáng yêu, em cũng đừng có luôn gọi chị là chị hai, chị hai, gọi đến mức chị cứ tưởng rằng mình rất ngốc(1)”.

(1)Từ “ngốc” và “hai” trong tiếng Trung đồng âm.

Đại Kiều nghiêng đầu, mềm mại nói: “Vậy em gọi chị thế nào, chị hai?”

Kiều Đông Anh: “…”

“Ha ha.”

Kiều Đông Hà ở một bên lại không nhịn được mà bật cười.

Cô cảm thấy em Đại Kiều thật là quá đáng yêu rồi.

Kiều Đông Anh duỗi tay nhéo nhéo mặt Đại Kiều, cắn răng nói: “Sau này gọi chị là chị Anh!”

Tiếng “chị Anh này nói rất mạnh bạo, dường như làm cho người ta thấy được một chị đại tương lại đang từ từ hình thành.

Được rồi, chị Anh thì chị Anh, đối với Đại Kiều mà nói gọi cái gì cũng không sao cả.

Nhưng Tiểu Nhất Minh đang nhíu mày một cái, rơi vào trong một cái vấn đề rất nghiêm túc.

Nếu chị Niệm Niệm biến thành bà già đáng yêu, vậy không phải cậu sẽ thành ông già già đáng yêu?

Ông già già đáng yêu?

Nghe…hình như hơi kỳ?

Sau khi hái đầy hai rổ rau dại, mọi người chuẩn bị đi về. Nhưng vào lúc này, đột nhiên Tiểu Nhất Minh bị một con bướm hấp dẫn, chạy đuổi theo con bươm bướm.

“Bươm bướm đừng chạy!” Tiểu Nhất Minh cảm thấy con bướm rất xinh đẹp, cậu muốn bắt lại tặng cho chị Niệm Niệm.

Kiều Đông Hà hoảng sợ, vội vàng hô: “Tiểu Nhất Minh, em đừng đuổi theo, cẩn thận té ngã!”

Mấy người vừa kêu vừa đuổi theo.

Đến lúc các cô thở hổn hển, kêu to đuổi kịp Tiểu Nhất Minh, ngẩng đầu lên nhìn, lại phát hiện không quen biết cảnh vật chung quanh.

“Đông Anh, hình như chúng ta lạc đường rồi.” Kiều Đông Hà nhíu mày nói.

Kiều Đông Anh nhìn thoáng qua xung quanh nói: “Trước tiên chúng ta đi về một hướng, nếu không đi qua được thì lại trở về đường cũ, đông nam tây bắc chỉ có bốn phương hướng, dù sao vẫn phải có một hướng có thể đưa chúng ta đi ra ngoài.”

Vẻ mặt Đại Kiều sùng bái nhìn cô ấy: “Chị Anh, chị giỏi ghê á!”

Tiểu Nhất Minh vỗ cái tay nhỏ: “Chị Anh thật giỏi, chị Anh thật giỏi!”

Bình Luận (0)
Comment