Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 115 - Chương 115. Nấm Linh Chi

Chương 115. Nấm linh chi Chương 115. Nấm linh chi

Kiều Đông Anh nhéo nhéo mặt của cậu, giọng oán hận nói: “Em, cái đuôi nhỏ này, còn không biết xấu hổ mà cười? Nếu không phải tại em, sao mọi người sẽ lạc đường?”

Tiểu Nhất Minh bị nhéo cũng không tức giận, mà đưa con bướm bắt được đến trước mặt chị Niệm Niệm của cậu, bập bẹ nói: “Chị Niệm Niệm, Tiểu Nhất Minh tặng cái này cho chị.”

Con bướm có cánh bướm màu xanh rực rỡ, đúng là rất xinh đẹp, chỉ tiếc bị Tiểu Nhất Minh bóp chết.

Kiều Đông Anh hơi ghen tỵ nói: “Thật là vật nhỏ không có lương tâm, trong mắt chỉ có chị Niệm Niệm của em!”

Ai ngờ Tiểu Nhất Minh nghe thấy lời nói của cô ấy, nghĩ một chút lại gật mạnh cái đầu nhỏ nói: “Vâng, trong mắt Tiểu Nhất Minh chỉ có chị Niệm Niệm chứ không có lương tâm.”

“Ha ha.”

Lần này, ngay cả Kiều Đông Anh cũng không nhịn được mà bật cười.

Đột nhiên Đại Kiều chỉ vào bên tay phải kêu lên: “Chị họ, các chị xem, bông hoa kia mọc kì ghê, giống như mặt của một cây quạt?”

Kiều Đông Hà và Kiều Đông Anh nhìn qua, lúc này mới phát hiện giữa hai cục đá có một cái cây màu nâu mọc lên.

Cái cây kia cao cỡ nửa Đại Kiều, phía trên trải ra, giống một cây quạt mở ra, trên bề mặt hiện lên hình đám mây, nhìn qua rất mới lạ.

Kiều Đông Hà chớp lông mi thật dài nói: “Đây là cây gì vậy? Trước giờ chị chưa từng thấy.”

Kiều Đông Anh nhíu mày, im lặng một hồi lâu mới nói: “Nhìn qua thì cái này có hơi giống linh chi, nhưng linh chi lúc trước em thấy qua đều rất nhỏ, chỉ lớn cỡ bàn tay, cái này quá lớn rồi.”

Đại Kiều mềm giọng nói: “Chị Anh, cái này có thể chính là linh chi không, chẳng qua là nó đã lớn rồi.”

Hai mắt Kiều Đông Anh sáng ngời: “Đúng vậy, linh chi đã lớn! Bé đáng yêu, em thật là quá thông minh!”

Khuôn mặt nhỏ của Đại Kiều đỏ bừng, đôi mắt đen bóng, nghe lời khen của chị họ, cố ý ưỡn bộ ngực bé nhỏ lên.

Tiểu Nhất Minh học theo, cũng ưỡn bộ ngực bé nhỏ lên, Kiều Đông Hà thấy dáng vẻ đáng yêu đó thì bị đỏ mặt.

Em trai, em gái đều quá đáng yêu, làm sao bây giờ QAQ(1)?

(1)QAQ: Chỉ biểu cảm dùng trên mạng xã hội Trung Quốc, có nghĩa là khóc.

Kiều Đông Anh nhìn bộ dáng vẻ mặt ngu ngốc của chị cô, dùng khuỷu tay huých cô ấy một chút, nói: “Chị, chúng ta xách cái kia về đi?”

Kiều Đông Hà phục hồi tinh thần lại, bối rối nói: “Cái này không dễ lấy đâu?”

Trên tay các cô không có công cụ, không dễ đào lên được.

Kiều Đông Anh suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn kiên trì muốn hái về: “Thử thử đi, nói không chừng thứ này có thể bán lấy tiền.”

Ai ngờ hai mắt Kiều Đông Hà hiện lên một vệt sáng, kích động nói: “Có thể bán lấy tiền sao em không nói sớm? Bắt đầu nhanh đi!”

Không có điều kiện cũng phải tạo ra điều kiện!

Kiều Đông Anh: “…”

Sao trước kia cô không phát hiện ra chị cô là một kẻ hám tiền thế?

Hai chị em nói là làm liền.

Kiều Đông Anh đặc biệt đi tìm hai cây gỗ lại đây, hai người cùng hợp lực đào bùn đất hai bên tảng đá lên.

Linh chi rất dễ hái, nhưng mà linh chi kia vừa vặn lại bị kẹp ở giữa hai tảng đá, nếu không đào cục đá lên, rất khó để hái linh chi xuống một cách hoàn hảo.

Không biết đã đào bao lâu, tay hai người đều đã đào đến mỏi, nhưng vẫn không thể lay động cục đá.

Đại Kiều thấy chị họ mệt như vậy, mềm giọng nói: “Chị họ, để em đến đào đi.”

Kiều Đông Hà xua xua tay: “Không cần, em còn nhỏ, em ở một bên trông Tiểu Nhất Minh thì tốt rồi.”

Đại Kiều nhỏ giọng nói: “Em rất nhỏ, nhưng sức lực của em rất lớn!”

Kiều Đông Hà không để lời này của cô ở trong lòng, chỉ cho rằng cô nói lời của trẻ con.

Kiều Đông Anh lại suy nghĩ một chút, nói với chị cô: “Chị, chị để em ấy thử xem.”

Cô ấy nhớ rõ từ lúc hơn ba tuổi em họ nhỏ đã bắt đầu làm việc nhà, có một lần thấy cô ôm một thau quần áo, mặt không đỏ, không thở gấp, khi đó cô ấy cũng còn nhỏ cho nên không nghĩ nhiều.

Bây giờ nhớ lại, nói không chừng em họ nhỏ giống bà nội của cô, trời sinh sức lực lớn!

Tuy rằng Kiều Đông Hà là chị, nhưng lúc đi cùng Kiều Đông Anh, rất nhiều lúc ngược lại cô càng giống em hơn.

Cho nên lúc này nghe thấy lời nói của em, cô ấy chỉ là chần chờ một chút, liền đưa gậy gỗ qua, nói: “Vậy em cẩn thận một chút, đừng để quẹt trúng mình, biết chưa?”

“Biết rồi.” Đại Kiều mềm mại đáp, lấy gậy gỗ qua hì hục đào.

Đôi mắt của Kiều Đông Hà rơi lên mặt đất.

Em họ nhỏ uống thuốc tiên nên mạnh mẽ sao?

Sao một cục bột nho nhỏ, sức lực lại lớn như vậy?

Chẳng qua là trong chốc lát, Đại Kiều đã đào hai cục đá lên, Kiều Đông Anh thật cẩn thận hái linh chi xuống.

Bình Luận (0)
Comment