Kiều Đông Hà sớm đã đưa một cái rổ rau dại qua, muốn để cho em gái để cây vào.
Đáng tiếc cái cây kia quá lớn, rổ vốn để không vừa!
“Bây giờ làm sao đây?” Kiều Đông Hà cau mày hỏi.
Kiều Đông Anh nhanh chóng quyết định, cởi áo bông trên người ra, sau đó quấn lấy cái cây, nói: “Đi thôi, chúng ta trở về.”
Cũng không biết là do các cô may mắn, hay là cảm giác phương hướng của Kiều Đông Anh quá tốt, các cô cũng không có loanh quanh ở trong rừng quá lâu đã đi ra ngoài.
Chẳng qua là lúc đi ra ngoài đã đánh trống trưa, mấy đứa nhỏ khác đều đã về nhà ăn cơm.
Bây giờ đang trong lúc cày bừa vụ xuân, giữa trưa thôn dân đều sẽ làm cơm ăn, cái này vừa lúc thuận tiện cho mấy người Đại Kiều, đi cả đường đều không gặp phải mấy người.
Ngẫu nhiên có mấy người nhìn qua, hai chị em Kiều Đông Hà và Kiều Đông Anh ỷ vào cơ thể cao thấp khác nhau, lập tức ôm cây và Đại Kiều che lại.
Người lớn thấy hai chị em các cô mỗi người mang theo rổ, đoán rằng các cô đi hái rau dại, cũng không hỏi nhiều, chỉ nhắc nhở nói: “Vừa nãy bà nội của mấy đứa tìm mấy đứa đấy, còn không về nhanh đi!”
Kiều Đông Hà đáp: “Biết rồi thím, chúng con đây về liền.”
Trở lại sân của nhà cũ họ Kiều.
Vạn Xuân Cúc thấy các cô, đen mặt xông lên mắng: “Mấy con nhóc bọn bây, lười biếng không giúp tao làm việc thì thôi đi, còn đi lâu như vậy, chẳng lẽ bọn bây không biết người nhà đều đang đợi bọn bây ăn cơm sao?”
Kiều Đông Anh ngẩng đầu đang muốn giận lại, nhưng lúc nhìn thấy cục u nhô lên trên đầu mẹ cô ấy, không nhịn được “hì” một tiếng cười lên một trận.
Vạn Xuân Cúc thẹn quá thành giận: “Con, đứa nhóc thối, con cười cái gì?”
Kiều Chấn Quốc ở phía sau cười, đâm dao nói: “Vợ à, đầu em sưng đến giống như ông Thọ, anh nhìn cũng muốn cười.”
Vạn Xuân Cúc: “…”
Tức chết bà ta!
Sau khi bà ta bị củi đập vào trán, để tiêu sưng, bà ta đã lập tức lấy mỡ heo bôi lên chỗ bị sưng, còn cố sức xoa rất lâu.
Nhưng không biết tại sao, càng xoa lại càng lớn!
Lúc đầu giống như cái trứng gà nhỏ, bây giờ hoàn toàn sưng lên thành cái bánh bao nhỏ rồi!
Càng làm người ta tức giận chính là, sau khi chồng bà ta trở về không đau lòng bà ta thì thôi, còn ở trước mặt bà ta cười như chó!
Trần Xảo Xảo bởi vì đi dưỡng heo mấy ngày mà đen cả mặt, nhìn thấy Vạn Xuân Cúc lại bị chồng bà làm cho tức giận lần nữa, trong lòng đỡ hơn nhiều.
Kiều Tú Chi đi tới hỏi: “Sao mấy đứa đi lâu thế, có phải gặp phải chuyện gì hay không?”
“Bà nội, ở trong rừng, chúng con đào được thứ hay ho!”
Vẻ mặt Kiều Đông Anh sùng bái mà nhìn bà nội cô ấy, cảm thấy bà nội cô ấy nhìn rõ mọi việc, không giống như mẹ cô ấy, vừa về tới đã không phân đúng sai phải trái mà mắng chửi người ta!
Vạn Xuân Cúc bĩu môi: “Trong rừng có thể có cái gì hay ho chứ!”
Nếu có thứ tốt, sớm đã bị người ta đào đi rồi, đâu còn có thể chờ mấy đứa nhóc các cô?
Kiều Tú Chi không để ý con dâu cả ngu xuẩn kia: “Các con đào được cái gì, lấy ra cho mọi người nhìn xem.”
Đại Kiều chui ra từ phía sau hai chị họ, để cái cây dùng quần áo bọc lại trong tay lên mặt đất: “Bà nội, là cái đồ giống như cây quạt!”
Vạn Xuân Cúc liếc mắt một cái đã nhận ra đó là quần áo của Kiều Đông Anh, lập tức càng tức giận hơn: “Mày cái đồ phá của, quần áo tốt đẹp mày dùng để gói đồ vật, mày được lắm!”
Vừa nói bà ta vừa vươn tay nhéo lỗ tai của Kiều Đông Anh, lại bị một ánh mắt của Kiều Tú Chi nhìn qua: “Câm miệng!”
Vạn Xuân Cúc: QAQ
Sao chỉ mắng mình bà ta?
Kiều Tú Chi ngồi xổm xuống, cầm quần áo thật cẩn thận mà mở ra.
Những người khác thò đầu qua xem, đều lộ ra vẻ mặt mê mang.
Vạn Xuân Cúc bĩu môi nói thầm: “Lượm về cái thứ đồ rách gì!”
Tiết Xuyên lại gần nhìn một cái, lập tức hơi kích động: “Đây là linh chi Thái Sơn! Linh chi Thái Sơn trăm năm!”
Linh chi Thái Sơn cũng được gọi là xích linh chi Thái Sơn, thuộc về giống Cao Sơn.
Linh chi có rất nhiều giống, nhưng bình thường đều chỉ lớn chừng bằng bàn tay, chỉ có linh chi Thái Sơn mới có thể lớn như vậy.
Khi còn bé ông nghe ông nội nói, truyền thuyết về linh chi Thái Sơn là một loại dược màu trắng của Thần Nông, được gọi là "Tinh thần dược", vào trước thời kiến quốc thì thuốc này vẫn vô giá.
Ông nội còn nói mình đã từng thấy một cây linh chi Thái Sơn cao nửa mét, cuối cùng bán linh chi kia được mấy ngàn lượng bạc trắng.
Cây linh chi trước mắt này cao khoảng chừng sáu mươi, bảy mươi centimet, so với cây mà ông nội gặp còn muốn lớn hơn, đây chính là vô cùng đáng giá.
Chỉ là ông cảm thấy kỳ quái tại sao linh chi lại xuất hiện ở đây?