Không phải nói giống linh chi Thái Sơn này không thể xuất hiện ở những nơi khác, nhưng ngọn núi này thấp bé, khí hậu cũng không đủ lạnh giá, cánh rừng bên kia thường có người ra vào, coi như có linh chi cũng không cách nào lớn đến như vậy.
Cây linh chi này cũng phải từ 150 năm tuổi trở lên, qua nhiều năm như vậy, lẽ nào không có một người nào phát hiện sao?
Khuôn mặt Vạn Xuân Cúc đỏ bừng lên, phấn khởi nói: "Cha, đây là linh chi sao? Vậy. . . Có phải là rất đáng giá không?"
Trần Xảo Xảo ở một bên, hai mắt cũng phát sáng.
Kiều Tú Chi rất bình tĩnh, cầm quần áo che đậy lên cây linh chi, ngẩng đầu căn dặn mọi người nói: "Chuyện nhặt được linh chi, mọi người không được phép nói ra. Cho dù là nhà mẹ đẻ cũng không được phép nói, bằng không đến lúc đó đừng trách mẹ không cho các con mặt mũi."
Giàu cũng là một cái tội.
Một cây linh chi lớn như vậy nếu bị người trong thôn biết, đến lúc đó không biết sẽ gây ra sóng gió gì.
Vạn Xuân Cúc và Trần Xảo Xảo vừa nghe lời này, lập tức rõ ràng mẹ chồng đây là đang cảnh cáo hai người.
Nếu là bình thường, trong lòng bọn họ nhất định sẽ không thoải mái, nhưng vào lúc này nhìn linh chi cao hơn nửa mét, hai người một chút ý kiến đều không có.
Những người khác cũng dồn dập biểu thị sẽ không nói ra.
Nhìn thấy mọi người đều hiểu đạo lý "giàu thì nên kín tiếng", Kiều Tú Chi tỏ vẻ rất vui mừng.
Sau khi thương lượng, bọn họ quyết định lưu một phần nhỏ linh chi để chính mình dùng, còn lại để Kiều Chấn Dân mang ra ngoài bán đi.
Có điều hiện tại là vụ xuân, không có việc đặc biệt đều không cho phép xin nghỉ, bởi vậy Kiều Chấn Dân cũng không thuận tiện mang ra ngoài, chỉ có thể chờ đợi vụ xuân qua đi lại nói.
Bởi vì chuyện về cây linh chi, toàn bộ người nhà họ Kiều đều vô cùng phấn khởi, nhưng chuyện như vậy lại không thể nói ra, thật là một gánh nặng ngọt ngào.
Trở lại trong phòng, Tiết Xuyên để Kiều Tú Chi nằm xuống, xoa eo cho bà nói: "Năm nay sao không nghe bà nói đau thắt lưng?"
Kiều Tú Chi nằm lì ở trên giường, một mặt hưởng thụ: "Nói đến cũng kỳ quái, năm nay tôi không thấy đau, cũng không cảm thấy mệt, làm sao cảm giác hai ta thật giống như càng sống càng trẻ vậy chứ?"
Thân thể của bà vẫn luôn tốt hơn so với người bình thường, chỉ là tuổi trẻ nào lại còn mãi, eo của bà từng bị thường, vì lẽ đó mỗi khi đến ngày mùa, eo sẽ đau nhức đến cả đêm cũng không ngủ được.
Những năm gần đây, vì xoa bóp cho bà, Tiết Xuyên luyện thành một tay xoa bóp lành nghề.
Tiết Xuyên vừa xoa eo cho bà, vừa cười nói: "Không biết có phải là trùng hợp hay không, thân thể hai chúng ta đều chậm rãi biến tốt từ sai khi đứa bé Đại Kiều kia lại đây, trước đây vợ thằng hai luôn nói đứa bé kia là kẻ gây họa, tôi lại cảm thấy đứa bé kia có phúc, có thể mang đến phúc lớn cho chúng ta."
Lòng người đều thiên vị, từ khi phát hiện đứa bé Đại Kiều kia có hình dáng đôi mắt giống Tiết Xuyên, Kiều Tú Chi liền đối với đứa bé kia nhiều hơn mấy phần bao dung và quan tâm.
Mỗi lần cô dùng đôi mắt nai con nhìn bà thì bà đều sẽ nhớ đến Tiết Xuyên khi còn trẻ, hoàn toàn không có cách nào từ chối cô.
Sau khi đứa bé kia thường xuyên lại đây, tính tình dịu dàng lương thiện, vừa thông minh vừa đáng yêu, từng ngày từng ngày ở chung hạ, bà chậm rãi liền đặt đứa bé kia vào trong lòng mình.
Vào lúc này nghe được chồng mình nói như vậy, đương nhiên bà sẽ không phản bác: "Ông nói không sai, nếu như không có phúc khí, ngày hôm nay sao có thể phát hiện một cây linh chi lớn như vậy?"
Tiết Xuyên cười đến càng ngày càng ôn hòa: "Đúng rồi, đứa bé kia qua năm cũng bảy tuổi, có thể đi đến trường."
Kiều Tú Chi vừa vặn cũng có suy nghĩ giống như chồng mình: "Chờ vụ mùa xuân qua đi, tôi liền dẫn nó đi trên trấn mua một ít vở và bút chì dùng để đi học, ông lại làm cho nó cái túi xách, sau khi đứa bé kia biết nhất định sẽ rất vui vẻ."
Tiết Xuyên gật đầu: "Hình dáng túi sách tôi đã sớm nghĩ kỹ, đến lúc đó ở phía trên thêu vài con động vật và hoa cỏ, đứa bé kia yêu thích đồ vật đẹp đẽ."
Kiều Tú Chi nghĩ đến tính tình thích làm đẹp của Đại Kiều, ý cười nơi đáy mắt càng nồng: "Cứ dựa theo ông nói, ông đưa tay lên cao một chút, đúng đúng, chính là chỗ đó. . . thủ pháp xoa bóp thực của ông thật sự là càng ngày càng tốt."
Tiết Xuyên cười: "Này còn phải cảm ơn bà cho tôi cơ hội luyện tập."
Bên này cực kỳ ấm áp, Kiều Chấn Quốc bên kia lại kêu rên liên tục.
An Bình một bộ dáng nện ngực giậm chân: "Chị, chị đi hái rau dại tại sao không gọi em?"
Linh chi trăm năm tuổi đó, cậu lại bỏ qua thời khắc then chốt như thế.