Kiều Đông Anh chọt cái đầu của cậu: "Bình thường cho em đi thì em viện cớ, vào lúc này ngược lại có mặt trách chúng ta, da mặt thực sự là càng ngày càng đầy."
An Bình bị chị mình chọt đến ngửa mặt lên, nhưng không tức giận, trái lại dáng vẻ cợt nhả: "Em không phải kiếm cớ, vốn dĩ em cảm thấy đi chơi cùng mấy cô gái các chị vô vị, ai nghĩ đến vận may của mọi người sẽ tốt như thế."
An Bình không tức giận, nhưng Vạn Xuân Cúc nhìn đau lòng: "Con nói chuyện thì nói, sao lại đánh em trai?"
Kiều Đông Anh lườm một cái: "Con thích chọt nó đó, không cho con chọt, con càng muốn chọt cho mẹ xem."
Nói xong, giống như cố ý đối nghịch với mẹ như thế, cô ấy đưa tay ở trên trán An Bình chọt đến mấy lần.
Vạn Xuân Cúc tức giận đến nổi trận lôi đình: "Làm sao mà tao lại sinh ra cái thứ quỷ đòi nợ như mày? Đến đây, xem tao có đánh chết mày không."
Kiều Đông Anh chống nạnh: "Mẹ đến đây, để xem con có đi cáo trạng với bà nội không."
Vạn Xuân Cúc: ". . ."
Tức chết bà ta.
Kiều Đông Hà sợ em gái quá đáng sẽ khiến mẹ mình cuống lên, liên tục dùng ánh mắt trừng em gái vài lần.
Kiều Đông Anh cho chị mình mặt mũi, làm mặt quỷ với mẹ liền đi ra ngoài.
Vạn Xuân Cúc che ngực, tức giận đến cắn răng, quay đầu lại nhìn thấy dáng dấp con gái lớn ngoan ngoãn, trong lòng dễ chịu một chút: "Đúng rồi, cây linh chi kia đúng là do Đại Kiều phát hiện sao?"
Kiều Đông Hà gật đầu: "Là em gái Đại Kiều phát hiện."
Vạn Xuân Cúc vẫn không quá tin tưởng, bĩu môi nói: "Làm sao có khả năng đứa nhỏ gieo vạ kia tìm tới? Không phải do mấy người cố ý nói nó tìm thấy để cho nó được nở mày nở mặt đó chứ?"
Tuy rằng tính tình Kiều Đông Hà rất nội liễm điềm đạm, nhưng cũng là một đứa trẻ rất có nguyên tắc.
Cô ấy rất không thích mẹ mình nói Đại Kiều như vậy: "Mẹ, nếu mẹ còn như vậy, con sẽ đi nói cho bà nội biết, bà nội em gái thương yêu Đại Kiều bao nhiêu cũng biết, đến lúc đó mẹ cũng đừng trách con đại nghĩa diệt thân."
Nói xong cô ấy xoay người đi ra khỏi phòng, mãi đến tận khi đi ra ngoài thật xa, mới dừng lại che ngực chính mình.
Trời ạ, cô ấy mà cũng giận dỗi với người khác
Có điều, hình như rất thoải mái.
Vạn Xuân Cúc liên tiếp bị hai cô con gái nói mình, tức giận đến mặt đều đen: "Chấn Quốc, anh nhìn xem hai đứa con gái của anh đi."
Kiều Chấn Quốc một mặt kỳ quái nhìn bà: "Hai đứa con gái của anh làm sao? Không phải rất tốt sao?"
"Tốt cái rắm." Vạn Xuân Cúc tức giận đến nói liên tục, "Từng đứa miệng lưỡi bén nhọn, chọc mẹ ruột tức giận đến nhảy nhót tưng bừng, tốt cái gì mà tốt."
Kiều Chấn Quốc: "Vợ, em vừa nói một thành ngữ, nhảy nhót tưng bừng."
Vạn Xuân Cúc: ". . ."
Tức chết rồi, thật sự tức chết bà ta.
Vào lúc này quan tâm thành ngữ cái gì, phải quan tâm trọng điểm trọng điểm.
Bà ta hít sâu một hơi nói: "Em hiện tại đang nói vấn đề của hai đứa con gái, anh đừng đánh trống lãng."
Kiều Chấn Quốc "Ồ" một tiếng: "Nói đến việc này cũng là em sai, biết con gái miệng lưỡi bén nhọn, vậy thì em đừng đi chọc tụi nó, em nhìn xem xưa nay hai đứa nó không hề chọc đến người làm cha này."
Nói xong một mặt kiêu ngạo.
Vạn Xuân Cúc: ". . ."
Tại sao lại thành bà ta sai.
Con gái không nghe lời, chồng thì vô tâm, số bà ta thật là khổ.
Vạn Xuân Cúc tức giận đến cơm tối ăn ít hơn một bát, bà vốn là muốn mượn cơ hội "Uy hiếp" mọi người, không nghĩ tới không có một người nào chú ý tới.
Cũng không đúng, có một người chú ý tới, chính là chồng bà ta.
Lúc đó ông ta nói như vầy: "Vợ, đêm nay em ăn ít hơn một bát, nếu như sau này em đều ăn ít như vậy thì tốt rồi."
Nghe thử xem, đây là lời của một người chồng nên nói sao?
Huống chi trong bụng còn đang mang thai cháu trai của nhà họ Kiều bọn họ.
Vạn Xuân Cúc đến lúc ngủ thì cơn tức giận vẫn không tiêu, nhìn thấy chồng mình liền tức giận: "Đêm nay anh đến phòng con trai mà ngủ, em thấy anh liền phiền lòng."
Kiều Chấn Quốc ngây ngốc, lập tức lại gật gù: "Cũng được, nhìn trên trán của em thì anh sợ mình sẽ cười đến ngủ không yên."
Trong lòng Vạn Xuân Cúc đã bị đâm thành than tổ ong, cắn răng nghiến lợi nói: "Anh trở lại cho em, đêm nay ngủ nơi này, không cho phép đi đâu hết."
Sợ cười đến ngủ không được đúng không, em cho anh cười đủ.
Kiều Chấn Quốc thở dài nói: "Vợ, sao em lại đánh rắm nhiều như vậy? Lúc thì thế này lúc thì thế khác, nuôi heo còn rảnh tay hơn nuôi em."
Vạn Xuân Cúc: ". . ."
Ngực đau quá.
Bà ta thật sự muốn thổ huyết.