Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 119 - Chương 119. Lên Trấn

Chương 119. Lên trấn Chương 119. Lên trấn

Tuy rằng Kiều Chấn Quốc trong miệng nói sợ chính mình không ngủ được, trên thực tế chuyện như vậy căn bản sẽ không phát sinh, ông ta vừa leo lên trên giường đã lập tức đi gặp chu công.

Nhìn chồng mình mới một giây đã ngủ, Vạn Xuân Cúc tức giận đến thổ huyết, cố ý xoay người lăn qua lộn lại, đáng tiếc xoay chuyển một hồi lâu, đều không thể đánh thức đối phương.

Tức giận nha.

Thật vất vả đến nửa đêm rốt cục mới ngủ, nhưng xảy ra vấn đề rồi.

Có khả năng Kiều Chấn Quốc ban ngày nhìn cái trán của vợ mình cười quá lâu, đến buổi tối ngủ lại mơ thấy ông thọ.

Ông thọ hỏi ông ta có nguyện vọng gì, Kiều Chấn Quốc suy nghĩ một chút nói hi vọng cha mẹ ông ta có thể sống lâu trăm tuổi.

Dưới cái nhìn của ông ta, cha mẹ còn thì mới có nhà, nếu cha mẹ không còn, nhà này cũng không còn.

Ông thọ chỉ vào trên trán to của mình nói: "Nếu như muốn cha mẹ sống lâu trăm tuổi, vậy thì phải đâm vào cái trán này của ta, đâm càng dùng sức, cha mẹ sẽ sống càng lâu dài."

Kiều Chấn Quốc nhìn cái trán của ông thọ hỏi: "Vậy ông có bị đau hay không?"

Ông thọ lắc đầu: "Sẽ không, cái trán này chính là dùng để cho người chọt."

Nghe nói như thế, Kiều Chấn Quốc yên tâm, đưa tay dùng sức chọt chọt chọt.

Ngay đêm đó lão viện nhà họ Kiều bùng nổ ra một trận tiếng heo kêu, tiếng kêu vô cùng thê thảm, thật nhiều đứa nhỏ bị dọa khóc.

Ngày hôm sau, có người sáng sớm chạy tới nhà họ Kiều hỏi cho ra nhẽ: "Tối hôm qua âm thanh giết lợn kia là xảy ra chuyện gì? Nhà họ Kiều cũng không có nuôi heo mà?"

Trần Xảo Xảo vừa vặn từ trong nhà đi ra nghe nói như thế, suýt chút nữa cười ra tiếng heo kêu.

Vạn Xuân Cúc ở trong phòng nhìn thấy Trần Xảo Xảo cười trên sự đau khổ của người khác, bưng đầu mình đã sưng lên gấp đôi, hận đến suýt chút nữa cắn nát một cái răng.

——

Vụ xuân bận rộn đến gần phân nửa tháng mới kết thúc.

Sau khi vụ xuân kết thúc, Vương Thủy Sinh cho mọi người xin nghỉ theo từng nhóm, nhà họ Kiều bên này đã xin nghỉ ba người.

Kiều Hồng Hà vốn dĩ muốn vào trước vụ xuân làm xong chuyện hộ khẩu, không nghĩ tới nhà họ Triệu bên kia cố ý kéo dài không cho làm, dẫn đến hiện tại hộ khẩu vẫn chưa chuyển qua.

Cũng may Vương Thủy Sinh có ý định qua lại cùng nhà họ Kiều, đáp ứng trước tiên làm việc kiếm công điểm, sau đó chuyển hộ khẩu lại đây.

Nhà họ Triệu, một đám súc sinh kia cho rằng cố ý kéo dài thì có thể làm cho bà ấy hồi tâm chuyển ý, bọn họ nên tỉnh mộng xuân thu đi thôi.

Lần này, bà ấy nhất định phải quyết định làm xong hộ khẩu, không được thì đánh nhau.

Kiều Tú Chi sợ con gái bị bắt nạt, để Kiều Chấn Quốc cùng đi.

Một người khác xin nghỉ, chính là bản thân Kiều Tú Chi.

Một cây linh chi lớn như vậy để trong nhà, bất kể là ai cũng không yên lòng, vì lẽ đó vẫn vội vàng đem nó bán đi thì tốt hơn.

Vốn dĩ muốn thông báo Kiều Chấn Dân trở về lấy đi, nhưng vừa đến vừa đi sẽ tiêu hao rất nhiều thời gian, huống hồ bà muốn dẫn Đại Kiều đi trên trấn mua văn phòng phẩm, vì lẽ đó nghĩ tới nghĩ lui, còn không bằng ô tự mình đi một chuyến cho thỏa đáng.

Vốn dĩ Tiết Xuyên muốn cùng đi với bà, chỉ là trong nhà chỉ còn lại hai con dâu không thể dựa vào, Kiều Chấn Quân lại bại liệt, ông không thể làm gì khác hơn là ở lại.

Biết bà nội muốn dẫn cô đi trên trấn mua văn phòng phẩm, Đại Kiều vui vẻ nhảy lên tại chỗ.

Mấy anh em Kiều Đông Hà đều vô cùng ước ao, nhưng không ghen tị.

Dù sao mấy anh em bọn họ đều từng đi trên trấn, chỉ có em gái Đại Kiều chưa từng đi, huống hồ bà nội đã đáp ứng bọn họ, khi trở về cũng mua văn phòng phẩm cho bọn họ.

Ngày đi lên trên trấn.

Kiều Tú Chi lấy ra một bao tải, cất linh chi vào đó, sau đó phủ gạo lên.

Như vậy từ bên ngoài nhìn vào cũng không thấy được gì, coi như trên đường gặp phải dân binh kiểm tra cũng không có gì lo lắng.

Đại Kiều cố ý thay quần áo mới nhất, ở trước mặt Tiểu Nhất Minh nước mắt lưng tròng, nắm tay bà nội đi lên trên trấn.

Một đường này đi ra ngoài, mọi người đều nhìn thấy Kiều Tú Chi gánh một túi đồ vật, dồn dập hỏi thăm bên trong chứa cái gì, Kiều Tú Chi đều trả lời nói phải đưa một ít lương thực cho con trai.

Mọi người nghe vậy, cũng không tò mò nữa.

Sau khi Kiều Tú Chi và Kiều Hồng Hà đi không tới nửa giờ, tiểu viện nhà họ Kiều xuất hiện một thân ảnh yểu điệu.

Cửa gỗ tiểu viện bị đẩy ra, Kiều Chấn Quân nghe được động tĩnh, hô một tiếng: "Cha, là cha sao?"

Bình Luận (0)
Comment