Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 120 - Chương 120. Nghe Lén

Chương 120. Nghe lén Chương 120. Nghe lén

Kiều Chấn Quân gọi hai lần nhưng không có ai đáp lại.

Không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái, nếu như cha ông tới nhất định sẽ lên tiếng.

Nhưng ông cũng không nghi ngờ là trộm hay gì đó, dù sao bây giờ cũng là ban ngày, sẽ không có ai to gan như vậy.

Hơn nữa chó con cũng không sủa, nên người tới có thể là một vài đứa trẻ trong gia đình anh trai của ông.

Nghĩ đến đây ông liền an tâm tiếp tục chuyện vừa rồi.

Trong khoảng thời gian này, tình trạng đau nhức vùng cột sống thắt lưng của ông đã hoàn toàn biến mất, hàng ngày ông có thể đứng lên ngồi xuống một thời gian.

Chẳng qua là bởi vì khoảng thời gian này trong nhà xảy ra rất nhiều chuyện, hơn nữa lại là lúc đang ăn Tết Nguyên Đán nên ông cũng không có nói với mọi người trong nhà.

Nhưng hai ngày trở lại đây, ông thấy chân mình có cảm giác!

Sáng nay thức dậy, chỗ đó của đàn ông cũng có cảm giác!

Chuyện này có chút khó mở miệng, nhưng làm gì có người đàn ông nào không quan tâm đến nó, sống như một người tàn phế, loại cảm giác rất thống khổ!

Từ lúc bị liệt đến bây giờ, ngày nào ông cũng nở nụ cười đối diện với gia đình, chỉ khi đêm khuya vắng lặng ông mới dám bộc lộ nỗi đau.

Nhưng bây giờ, ông có cảm giác!

Có lẽ một ngày nào đó đôi chân của ông có thể đứng lên được nên bây giờ ông đang vịn vào chiếc bàn cạnh giường định thử xem.

Ông đi tới bên giường, dùng hai tay chống đỡ mép bàn, chậm rãi đứng lên.

Nếu là trước đây, ông không thể tự mình làm được động tác này, nhưng bây giờ ông làm được!

Chân ông đặt trên mặt đất nhưng người không bị ngã trên mặt đất.

Ông đứng dậy! Ông thực sự đứng lên được một lần nữa!

Đáy mắt Kiều Chấn Quân lộ ra vẻ mừng như điên, khóe mắt ươn ướt!

Đúng lúc này, từ bên ngoài truyền đến một giọng nói dịu dàng giòn giã: "Chấn, Chấn Quân, tôi là... Lâm Tuệ, bây giờ anh có tiện không? Tôi muốn vào...với anh...”

Kiều Chấn Quân không nghe thấy những lời sau, bởi vì giọng của Lâm Tuệ càng ngày càng nhỏ, cuối cùng biến thành tiếng muỗi kêu.

Lúc này Lâm Tuệ đứng ngoài cửa, mặt đỏ bừng như tôm luộc, hai tay bấu chặt lấy góc quần áo, suýt chút nữa vo tròn góc áo, môi bị cắn đến trắng bệch.

Nghe thấy giọng nói của Lâm Tuệ, Kiều Chấn Quân sững sờ.

Mặc dù hai người ở cùng thôn nhưng sau khi kết hôn chưa bao giờ nói chuyện riêng với nhau nhau, lần cuối ông gặp bà ấy đã là việc của nửa năm trước.

Ông vẫn nhớ bà ấy mặc một chiếc áo sơ mi màu xám với khuôn mặt buồn bã, nhưng sắc mặt ảm đạm như vậy vẫn không che giấu được vẻ nhã nhặn và dịu dàng trên khuôn mặt bà ấy .

Ông chỉ nhìn lướt qua rồi quay lưng bỏ đi, tận đến lần trước Phương Tiểu Quyên nhắc tới bà ấy ông mới nhớ tới người này.

Bây giờ bà ấy tới đây làm gì?

Bà ấy đến đây để tìm Đại Kiều?

Lâm Tuệ căng thẳng đến mức sắp nổ tung, máu từ trong người dâng hết lên mặt, từng giây từng phút chờ đợi đều là dày vò, nhưng từ bên trong không có hồi âm.

Đến lúc dũng khí của bà ấy sắp biến mất thì cuối cùng bên trong cũng có động tĩnh: "Khụ khụ... Cô tới đây để tìm đứa nhỏ Đại Kiều à, con bé đến thị trấn với bà nội của nó rồi, nếu không...”

"Không, tôi không đến đây để tìm Đại Kiều.” Lâm Tuệ ngắt lời ông trước khi ông nói xong, “Tôi đến đây để tìm anh!”

Tìm ông?

Trái tim Kiều Chấn Quân như bị đá ném vào, nhảy nhanh trong lồng ngực, nắm chặt lấy mép bàn, trên mu bàn tay lộ ra gân xanh: "Vậy thì... cô, vào đi.”

"Được.” Lâm Tuệ vô thức liếc nhìn ra ngoài sân.

Không thấy có ai, bà ấy liền bước nhanh vào.

Khi cánh cửa gỗ lần nữa được đóng lại, Tiểu Kiều bước ra từ sau bức tường.

Nhíu mày thật chặt.

Sau khi nhìn thấy hệ thống cướp vận may của Đại Kiều, cô ta nhìn thấy Đại Kiều liền đi đường vòng, biết cô đã đến thị trấn với bà của mình, vì vậy cô ta chọn hôm nay đến đây.

Cuộc sống trong gia đình họ Vương quá khó khăn, cô ta cảm thấy mình không thể duy trì được nữa!

Bây giờ cô ta hối hận vì lúc trước mình đã quá quyết tuyệt, cô ta nên có mối quan hệ tốt với nhà họ Kiều, ít nhất cô ta phải duy trì mối quan hệ hời hợt với nhà họ Kiều trước khi Vương Hâm Sinh trở thành hộ vạn nguyên.

Như vậy cô ta có thể chừa lại cho mình một đường lui.

Cho nên cô ta thừa dịp Đại Kiều và bà của cô ta đến thị trấn muốn đến bồi dưỡng tình cảm với cha mình, nhưng không tới lại đụng vào Lâm Tuệ đến tìm cha cô ta.

Nhưng tại sao Lâm Tuệ lại đến tìm cha cô ta?

Hơn nữa còn cố tình đến khi tất cả mọi người đều không có ở nhà, vừa thấy liền biết có gì mờ ám ở bên trong!

Cô ta rón rén, chuẩn bị núp dưới mép cửa sổ để nghe trộm, đúng lúc này, một giọng nói sắc bén từ phía sau truyền đến----

Bình Luận (0)
Comment