Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 121 - Chương 121. Lên Cao!

Chương 121. Lên cao! Chương 121. Lên cao!

"Tiểu Kiều Kiều, con ở đó làm gì vậy? Người ta đều không con nữa, sao con còn đi mặt nóng dán lạnh như vậy?"

Bước chân Tiểu Kiều dừng lại trên không trung, đáy mắt lóe lên một tia khó chịu.

Phương Tiểu Quyên một tay chống eo, vẻ mặt tức giận: “Con còn không mau lại đây, hay là muốn về nhà họ Kiều?”

Sau khi ly hôn, nhà họ Phương và nhà họ Kiều trở thành hai nhà không đội trời chung.

Đặc biệt là sau vài lần gặp xui xẻo ở nhà họ Phương, Phương Tiểu Quyên vẫn nghẹn nộ khí trong lòng, càng muốn sống tốt hơn nhà họ Kiều.

Vì vậy lúc này nhìn thấy Tiểu Kiều chạy đến nhà họ Kiều khiến bà ta cảm thấy bị phản bội.

Tiểu Kiều nghiến răng, quay người đi lại và nói: “Mẹ, con uốn ến ặp cha.”

Cô ta muốn nói là cô ta muốn đến gặp cha, nhưng bị mất ba chiếc răng cửa khiến cô ta nói rất khó khăn, trông còn buồn cười hơn cả việc Đại Kiều nói lắp.

Khuôn mặt của Tiểu Kiều đỏ bừng, trong lòng lại có thêm một tia phẫn uất.

Phương Tiểu Quyên cũng rất khó chịu khi nghe những lời nói của cô ta: "Mẹ không biết con đang nói cái gì cả! Dù sao, mẹ cảnh cáo con, nếu con vẫn muốn nhận mẹ thì quay về với mẹ, còn nữa, lần sau đừng để mẹ thấy con đến đây nữa!”

Tiểu Kiều trừng mắt nhìn bóng lưng của mẹ mình, đáy mắt đầy vẻ hung ác nham hiểm.

Phương Tiểu Quyên đi được một lúc không nghe thấy bước chân phía sau thì không khỏi tức giận hơn.

Quay đầu lại bà ta muốn mắng cô ta vài câu, nhưng bắt gặp ánh mắt của cô ta, cả người liền rùng mình.

Khi bà ta nhìn kỹ hơn, Tiểu Kiều đã trở lại bộ dáng ngọt ngào nhu thuận thường ngày, như thể vừa rồi chỉ là ảo giác của bà ta.

Tiểu Kiều vốn muốn nói với mẹ là Lâm Tuệ đến tìm cha cô ta.

Nhưng mẹ cô ta là một đồng đội heo, nếu đem mọi việc kể cho bà ta thì không biết bà ta sẽ làm ầm ĩ ra chuyện gì.

Đến lúc đó nhà họ Kiều chắc chắn sẽ càng chán ghét cô ta hơn nên cô ta thay đổi quyết định.

------

Kiều Tú Chi một tay khiêng bảy tám cân đồ vật, một tay nắm lấy tay của Đại Kiều, chân như đạp gió.

Đại Kiều liều mạng sải bước chân ngắn ngủn để đuổi kịp tốc độ của bà nội, cũng may trong khoảng thời gian này cô vẫn luôn cùng bà nội luyện tập Ngũ Cầm Hí, cộng với việc uống Ngọc Châu nên cô cũng không đến nỗi vất vả.

Nhưng nhìn thấy bà của mình khiêng một bao nặng như vậy, cô cảm thấy có chút xót xa: “Bà nội, bà có mệt không, có muốn ngồi xuống nghỉ ngơi một lát không?”

Kiều Tú Chi cúi đầu nhìn cô: “Con mệt sao?”

Đại Kiều lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Con không mệt, con lo bà mệt, nếu không con giúp bà khiêng đồ nha?”

Sức lực của cô cũng rất lớn, ngay cả chị Đông Hà cũng không thể so sánh với cô.

Kiều Tú Chi trong lòng mềm nhũn, sờ sờ bím tóc nhỏ của cô nói: "Bà không mệt, dù khiêng thêm một cái nữa cũng không vấn đề."

20 cân linh chi và 60 cân gạo, bao này có tổng cộng 80 cân. Nếu là người khác vác một vật nặng như vậy mà đi bộ xa như thế chắc chắn sẽ rất mệt.

Nhưng đối với bà thì không khác gì vác bảy tám cân.

Mọi người đều nói bà sinh ra đã có sức mạnh siêu nhiên, nhưng thực tế không phải vậy, bà không khác gì những người bình thường khi mới sinh ra.

Khi lên bốn tuổi, bà vào rừng hái rau dại, thấy một cây nấm bảy màu, bà thấy nó rất đẹp nên không chút nghĩ ngợi hái xuống ăn.

Bây giờ nghĩ lại, lúc đó bà thật sự đói đến chóng mặt thì mới dám cái gì cũng cho vào miệng, chẳng mấy chốc bà đã xảy ra chuyện.

Bà hôn mê suốt ba ngày, gia đình bà đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, lúc đó cha mẹ bà khóc ngất đi.

Cha bà trước kia từng là một thợ săn, nhưng sau đó ngừng săn bắn trở thành một nông dân, trước bà, cha mẹ bà có 5 người con, nhưng không ai trong số họ có thể sống quá 5 tuổi.

Trong làng có nhiều lời đồn đại, nhiều người nói phong thủy của nhà họ Kiều không tốt, cũng có người nói rằng cha cô đã giết quá nhiều sinh mạng, nên quả báo ứng trên người con cái.

Ngay khi mọi người nghĩ rằng bà cũng sẽ chết thì bà lại sống lại mang theo một sức mạnh to lớn.

Từ đó về sau bà có thể dùng tay không đập vỡ gạch, dùng ngực đập đá tảng và giết hơn hai trăm con lợn rừng chỉ bằng một cú đấm.

Sau khi đi bộ hơn một giờ, ngay cả khi thể lực của Đại Kiều đã được cải thiện thì cô vẫn cảm thấy có chút mệt mỏi.

Kiều Tú Chi ngồi xổm xuống, bế cô lên vai và nói: “Giữ chắc vào, đừng để ngã!”

Đại Kiều ôm chặt cổ bà, trong mắt sáng lên như ánh sao.

Lên cao!

Tuyệt vời quá, đây là lần đầu tiên cô được ngồi trên cao!

Người đi đường nhìn thấy cảnh này, kinh ngạc đến nỗi mắt muốn rơi xuống đất.

Cái này, cái này... sức lực của người phụ nữ này không khỏi quá lớn đi?

Bình Luận (0)
Comment