Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 130 - Chương 130. Vạn Xuân Cúc Bị Sốt 3

Chương 130. Vạn Xuân Cúc bị sốt 3 Chương 130. Vạn Xuân Cúc bị sốt 3

Tuy rằng Kiều Chấn Quốc thường hay trêu chọc vợ mình tức giận, nhưng cho tới bây giờ không nghĩ tới muốn ly hôn, càng không nghĩ tới muốn vợ mình chết, còn trẻ con sinh ra mà dị dạng, ông ta cũng sẽ nuôi lớn.

Hai chữ người nhà ở trong lòng Kiều Chấn Quốc đều quan trọng hơn mọi thứ.

Nữ bác sĩ ngẩn ra, có chút không tin lời ông ta nói.

Nữ bác sĩ là thanh niên trí thức đến nông thôn trợ giúp kiến thiết, tuổi không nhỏ, nhưng vẫn độc thân.

Không phải cô ấy không muốn kết hôn, mà là vị hôn phu ngoại tình với bạn thân của cô ấy, còn lừa gạt hết tiền, từ đây cô ấy nhìn ai cũng giống như tra nam.

Ngay vào lúc này, cửa của trạm y tế "Kẹt kẹt" một tiếng bị đẩy ra, một đứa bé đi vào.

Nữ bác sĩ phục hồi tinh thần lại, cau mày nói: "Con sao lại một mình đi đến đây? Nơi này là trạm y tế, là nơi bệnh nhân xem bệnh, con đi ra bên ngoài chơi đi."

Đại Kiều mở mắt to đen nhánh, mềm giọng nói: "Dì bác sĩ, không phải con tới chơi, con đến thăm bác gái."

Vừa nãy cô ở nhà nghe bà nội nói thầm với ông nội, nói lo lắng bác gái sốt quá cao, đến thời điểm muốn hạ nhiệt độ xuống nhất định phải dùng thuốc, cứ như vậy, nhất định sẽ ảnh hướng tới trẻ con trong bụng.

Nhưng nếu như không cần dược, bác gái sẽ rất nguy hiểm, cô suy nghĩ một chút, liền chạy đến đây.

Tuy rằng thường ngày bác gái sẽ lén lút mắng cô, nhưng bà ta là mẹ của anh chị họ, hơn nữa trong bụng của bà ta còn có tiểu bảo bảo, cô yêu thích anh họ và chị họ cho nên cô không hy vọng bác gái và bảo bảo có chuyện.

Kiều Chấn Quốc nhìn thấy Đại Kiều có lòng như vậy, đưa tay sờ sờ đầu cô nói: "Bác gái của con vẫn chưa tỉnh, con trở lại nói một tiếng với bà nội, nói chúng ta muốn muộn chút mới có thể trở về."

Đại Kiều mềm giọng đáp: "Con biết rồi, nhưng mà bác cả, con muốn đến nhìn bác gái một chút, có thể không?"

Kiều Chấn Quốc đương nhiên không phản đối.

Đại Kiều đi tới, từ bên trong yếm lấy ra một viên kẹo mà bà nội cho, mở giấy gói kẹo, để kẹo vào bên mép của bác gái, mềm giọng nói: "Bác gái, mau tỉnh dậy ăn kẹo sữa."

Dựa vào động tác này, cô đem ngọc châu lúc sáng đã chuẩn bị kỹ càng nhét vào trong miệng bác gái.

Nữ bác sĩ lại mở miệng: "Bệnh nhân vẫn chưa tỉnh, làm sao ăn kẹo được? Con như vậy sẽ làm cô ấy bị nghẹn khí quản, còn không mau mau. . ."

Cô ấy còn chưa nói hết, Vạn Xuân Cúc liền giật giật mũi nói: "Hình như tôi ngửi thấy mùi vị kẹo sữa Bạch Thỏ . . ."

Nói xong choàng mở mắt.

Nữ bác sĩ: ". . ."

Kiều Chấn Quốc một mặt kinh hỉ: "Vợ, em tỉnh rồi?"

Vạn Xuân Cúc nhìn chung quanh, ngây ngốc: "Em làm sao vậy? Em đang ở đâu?"

Kiều Chấn Quốc thở dài nói: "Vợ, vừa nãy suýt chút nữa em đã bị đốt thành heo nướng."

Vạn Xuân Cúc: ". . ."

Nữ bác sĩ thấy Vạn Xuân Cúc không nói mê sảng, trạng thái tinh thần cũng rất tốt, đưa tay sờ lên trán của bà ta lại thấy hạ sốt.

Đây là. . . Xảy ra chuyện gì?

Mới vừa rồi còn nóng như vậy, làm sao có khả năng lập hết rồi?

Cô ấy đột nhiên quay đầu nhìn sang Đại Kiều.

Cô bé này sau khi đến thì bệnh nhân trở nên tốt, xác thực mà nói, vừa nãy khi cô bé này muốn cho bệnh nhân ăn kẹo xong bà ấy liền tỉnh lại.

Đại Kiều chớp đôi mắt giống như quả nho đen nhìn bác sĩ, ngây ngốc và vô tội.

Nữ bác sĩ lập tức lắc đầu một cái, cảm thấy là mình cả nghĩ quá rồi.

Kiều Chấn Quốc mở miệng nói: "Bác sĩ, không phải cô mới vừa nói phải tiêm cho vợ tôi sao? Làm sao còn chưa tiêm?"

Nữ bác sĩ còn chưa mở miệng, Vạn Xuân Cúc đã la lên: "Tại sao phải tiêm cho tôi, tôi lại không có bệnh gì."

Kiều Chấn Quốc nói: "Bác sĩ nói em ăn ít hơn một bát cơm, vì lẽ đó lên cơn sốt phải tiêm cho em, vợ, sau này em vẫn nên mỗi bữa ăn bốn bát cơm đi."

Nữ bác sĩ: ". . ."

Tôi không có nói nhảm không phải tôi.

Vạn Xuân Cúc nghi ngờ đánh giá nữ bác sĩ: "Chấn Quốc, anh đừng nghe người khác nói thế nào thì cũng tin, thân thể em rất tốt, anh xem miệng cũng không đau."

Nói xong bà há miệng ra cho chồng mình xem.

Kiều Chấn Quốc đến gần xem thử, kinh ngạc nói: "Vợ, vết loét tè le tét lét trong miệng của em đều hết rồi."

Nữ bác sĩ: ". . ."

Vạn Xuân Cúc: ". . ."

Thật ra có thể không cần cường điệu dùng thêm chữ tè le tét lét.

Vạn Xuân Cúc từ giường bệnh nhảy xuống nói: "Chấn Quốc, chúng ta về nhà đi."

Nhìn thấy vợ mình thật sự không sao rồi, Kiều Chấn Quốc đương nhiên sẽ không kiên trì tiêm thuốc cho bà, nói Đại Kiều cùng đi.

*Lời edit: Mộc mới xây thêm một bộ mới tên là Thập niên 70: Bảo bối của đại lão thể loại: không gian, điền văn, dị năng với tốc độ ra chương 10-20c 1 ngày, free 50c đầu, mong mọi người ủng hộ nha!!!

Bình Luận (0)
Comment