Tiếp theo nghe được Phương Phú Quý xì một tiếng khinh miệt: “Mẹ, mẹ yên tâm, lát nữa xem con đánh cô ta như thế nào!”
Tống Xuân Hoa tức giận đến đen mặt!
Một mình vợ Phương Phú Quý phải hầu hạ cả một nhà như thế, lại phải xuống ruộng làm việc nhà nông, bọn họ không thông cảm thì thôi, động tí là mắng là đánh, cả nhà này quả thực chính là súc sinh!
Bà ta đột nhiên cảm thấy vợ Phương Phú Quý chết như vậy nói không chừng chính là giải thoát.
Bà ta mặt lạnh đi vào nói: “Vợ anh đã chết, nếu anh muốn đánh cô ấy, chỉ có thể đuổi đến Địa Ngục mà đánh người!”
Bà Phương và Phương Phú Quý giật mình.
Cái gì?
Chết?
Làm sao có thể?!
Vừa rồi người còn khỏe mạnh mà!
Bà già kia sẽ không phải là tới cửa tìm xúi quẩy chứ?
Phương Phú Quý quét mắt nói: “Đừng tưởng rằng bà làm cái cái gì chủ nhiệm hội phụ nữ tôi sẽ sợ bà, nếu bà còn dám nói linh tinh, tôi sẽ đi công xã báo cáo bà!”
Tống Xuân Hoa tức giận đến run người: “Anh đi đi! Có bản lĩnh bây giờ anh cà nhắc đi đi! Nhưng ngược lại anh nhắc nhở tôi, tôi sẽ đi báo cáo, nói một nhà các người ngược đãi vợ anh thế nào, các người chờ đó cho tôi! Còn nữa, thi thể vợ anh bây giờ ở bên giếng cổ, có đi nhặt xác hay không chính các người nhìn mà làm!”
Nói xong, bà ta cũng không muốn tiếp tục để ý nhà này, nổi giận đùng đùng quay người đi.
Đồng thời trong lòng quyết định, nhất định phải báo cáo chuyện này lên hội phụ nữ công xã.
Hiện tại mặc dù ngày ngày hô khẩu hiệu phụ nữ có thể gánh nửa bầu trời, nhưng trên thực tế, địa vị phụ nữ không hề cải biến, rất nhiều phụ nữ trong nhà vẫn không được tôn trọng, như bạo lực gia đình vẫn thường phát sinh.
Bà ta nhất định phải thừa cơ chỉnh đốn mới được!
Nhìn bóng lưng Tống Xuân Hoa nổi giận đùng đùng, hai mẹ con bà Phương và Phương Phú Quý liếc nhau một cái, đều thấy được khủng hoảng trong mắt nhau.
Chẳng lẽ... Người đàn bà lười kia thật đã chết rồi?
Hai người cuối cùng quyết định vẫn là đi qua nhìn một chút, nếu phát hiện Tống Xuân Hoa nói dối, bọn họ nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ!
Thế là hai mẹ con mỗi người chống một gậy, khập khiễng đi đến giếng cổ.
Mặc dù Phương Phú Quý gãy xương, nhưng đã hơn một tháng, nếu ông ta muốn, hoàn toàn không cần để cho người ta nhìn.
Bà Phương cũng vậy, eo uốn éo dù không thể xuống đất, nhưng tự lo hoàn toàn là không có vấn đề, thậm chí mụ ta có thể giúp làm một chút việc nhẹ.
Nhưng bọn họ lại không, coi mình như địa chủ, hung hăng nghiền ép người phụ nữ kia rất đáng thương!
Cũng bởi vì quá mệt mỏi, lúc vợ Phương Phú Quý đi gánh nước đột nhiên mắt tối sầm lại, mới có thể té ngã đâm vào tảng đá.
Thật không may lúc ấy không có ai đến giếng cổ gánh nước, bằng không có lẽ cô ta sẽ không chết.
Hai mẹ con Phương Phú Quý vốn còn may mắn trong lòng, hi vọng là Tống Xuân Hoa nói linh tinh, nhưng nhìn thấy thi thể lạnh băng đầy máu bên giếng cổ, hai mẹ con đều mềm chân ngồi sụp xuống đất.
Sau khi run lên sửng sốt, bà Phương lại tinh thần trước, vỗ đùi khóc tang: “Ôi, con dâu đáng thương, sao con lại số khổ như thế?”
“Lúc này lại đến mèo khóc chuột, lúc người còn sống sao không biết đối với người ta tốt một chút?”
“Đúng vậy, cả một nhà nằm ườn ra để một mình cô ta chiếu cố, tôi nhìn còn thay cô ta mệt mỏi, cô xem, gầy đến da bọc xương!”
“Tôi nói này bà Phương, thu hồi nước tiểu mèo của bà đi, nhanh chuyển con dâu bà về nhà đi, người nằm ở đây cũng không tốt!” Vương Thủy Sinh cau mày, vẻ mặt phiền chán.
Trách không được nhà họ Kiều tình nguyện bị người chỉ vào lưng mắng, cũng muốn cắt đứt quan hệ thân gia với nhà họ Phương, cái ngày này, mấy chuyện đau đầu thật nhiều!
Vương Thủy Sinh hiện tại thấy thật may lúc trước nghe chú ba, vào ngày thứ ba Phương Tiểu Quyên vào cửa đã phân chia việc nhà, bằng không chuyện sau đó sẽ càng nhiều!
Bà Phương ngao ngao nói: “Cháu Vương à, ta là thân gia nhà họ Vương, lúc này chẳng lẽ cháu không phải nên ra hỗ trợ sao?”
Vương Thủy Sinh lạnh mặt nói: “Tôi còn phải báo cáo sự tình đến công xã, nào có rảnh mà giúp bà!”
Nói xong ông ta mặc kệ mụ ta xoay người rời đi.
Bà Phương tức chết!
——
Toàn thôn đều đang nói chuyện vợ Phương Phú Quý chết, nhà họ Kiều cũng không ngoại lệ.
Vạn Xuân Cúc cảm thán: “Cho nên làm người mà, vẫn nên ăn uống nhiều chút, nói không chừng sau phút sau đã không còn!”
Kiều Chấn Quốc nói: “Vợ à, em không cần lo, em nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi.”
Vạn Xuân Cúc cho là chồng mình là không luyến tiếc mình, trong lòng ngọt ngào, còn đắc ý nhìn thoáng qua Trần Xảo Xảo.
Trần Xảo Xảo vẫn bình tĩnh, bởi vì bà biết chuyện sẽ không đơn giản như vậy.
Quả nhiên, ngay sau đó nghe được Kiều Chấn Quốc bổ sung: “Mẹ nói tai họa di ngàn năm, vợ à, lấy trình độ gây sự của em, nói không chừng còn thọ hơn anh nhiều!”
Vạn Xuân Cúc: “.......”