Kiều Chấn Quốc cũng không có ý kiến gì, không màng đến, không so đo.
Cuối cùng chỉ có Kiều Chấn Dân : "Mẹ, con không cần nhà."
Nghe thấy lời nói của chồng mình, Trần Xảo Xảo biến sắc.
Nhưng bà quen ở bên ngoài để chồng làm chủ, đành phải gắng gượng nuốt vào.
Kiều Chấn Dân tiếp tục nói: "Con chuẩn bị không làm việc của cung tiêu xã nữa, cho nên căn nhà này không cần mua, nhưng mà, con tính mượn mẹ và cha một số tiền, con muốn dẫn Tiểu Uyển Nhi đến tỉnh khám thử, đứa nhỏ Tiểu Uyển Nhi này cứ không phản ứng như thế, con sợ nó có bệnh gì."
Công việc lúc trước của cung tiêu xã không tệ, nhưng từ sau khi lãnh đạo mới đến đây, ông ta cứ bị chèn ép khắp nơi.
Gần đây ông ta tiếp xúc một đám bạn mới, có ý nghĩ mới trong đầu, nhưng cụ thể vẫn còn chưa xác định được, nếu không phải mẹ ông ta đột nhiên mở miệng nói chuyện này, ông ta vẫn không tính nói.
Kiều Tú Chi chưa từng có ý nghĩ trọng nam khinh nữ, đương nhiên sẽ không từ chối: "Tiểu Uyển Nhi quả thật là một vấn đề, con dẫn đến bệnh viện tỉnh kiểm tra một chút cũng tốt, nếu bệnh viện tỉnh không được, vậy đến thủ đô."
"Mẹ, cám ơn mẹ!" Kiều Chấn Dân nhịn không được đỏ hốc mắt.
Nhưng ông ta không nghĩ tới chính là, chuyến này vừa đi, lại thành quyết định hối hận nhất đời này của ông ta.
Kiều Chấn Dân phát biểu xong ý kiến của mình, Kiều Tú Chi lại nhìn mọi người một chút: "Còn có ai muốn nói chuyện nữa không?"
Kiều Chấn Quân nhìn mẹ ông không thèm nhìn mình từ lúc bắt đầu tới giờ, đành phải mở miệng nói: "Mẹ à, con biết mẹ yêu thương Đại Kiều, nhưng việc này không thể..."
Nhưng ông còn chưa nói hết câu, đã bị Kiều Tú Chi lạnh lùng cắt đứt: "Mẹ biết con muốn nói cái gì? Con muốn nói đứa bé Đại Kiều còn nhỏ, không cần mua cho nhà cho con bé đúng không?"
Dưới ánh mắt hùng hổ dọa người của mẹ ông, Kiều Chấn Quân đột nhiên cảm thấy đầu mình như có chì nặng trĩu, hơn nửa ngày cũng không cách nào nói tiếp được nữa.
Vừa rồi lúc mẹ ông tuyên bố quyết định này, ông thấy rất rõ vẻ mặt của mọi người ở đây.
Cha mẹ ông yêu thương Đại Kiều, ông rất vui mừng, nhưng nếu vấn đề này không được xử lý tốt, sẽ dẫn tới mâu thuẫn gia đình, nói không chừng đứa bé Đại Kiều kia còn bị người trong nhà không thích nữa!
Ông thực sự không muốn nhìn thấy cảnh tượng đó xảy ra.
Kiều Tú Chi nói: "Vừa rồi mẹ đã nói, linh chi trăm năm là do Đại Kiều tìm ra, các người chẳng qua đi theo nên được nhờ mà thôi, nhà này nên là của con bé, cho dù con là cha của con bé, con cũng không có quyền từ chối thay con bé, Hơn nữa, con không có bản lĩnh mua được nhà cho con bé mà còn không biết xấu hổ đồ tốt tới tay còn đẩy đi, con thật đúng là người cha tốt của con bé quá ha!"
Kiều Chấn Quân: ...
Mẹ cũng là mẹ ruột của con đó!
Mặt mày Kiều Chấn Quân đỏ như tôm luộc, đồng thời trong lòng cũng vô cùng áy náy.
Đúng rồi, chính ông không có bản lĩnh để con gái có cuộc sống thoải mái, bây giờ ông còn muốn từ chối để con bé sống tốt, ông thật sự là cha ruột đó sao?
Kiều Chấn Quân rơi vào trong sự nghi ngờ với chính bản thân mình.
"Tiếp theo!" Kiều Tú Chi nhìn mọi người, khí phách nói.
Thịt trên mặt Vạn Xuân Cúc run lên một chút.
Nếu không phải đang ngồi trên ghế, lúc này, chắc chắn bà ta đã mềm nhũn hai chân ngồi thụp xuống đất rồi.
Bà ta sợ gần chết, bà ta mạnh mẽ nháy mắt ra hiệu với ông chồng nhà mình, hết lần này tới lần khác, chồng bà ta nhìn mà không hiểu!
Tức chết bà ta mà!
Chuyện cho tới bây giờ chỉ có thể không thèm quan tâm nữa thôi!
Nếu không ở lại thôn này sẽ không còn cửa quán nào khác nữa, bây giờ không nói, sau này sẽ không có cơ hội để nói nữa!
"Mẹ..." Tiếng kêu mẹ này cực kỳ run rẩy, mọi người nghe vào thì hiểu.
"Mẹ, con không nghĩ là sẽ phản đối việc mẹ mua nhà cho đứa nhỏ Đại Kiều, chẳng qua lúc đó người đi vào không chỉ có một mình Đại Kiều, còn có Đông Hà và Đông Anh."
Ánh mắt của bà ta bất ngờ rơi vào trên người Kiều Hồng Hà: "Đúng rồi, Nhất Minh nhà của Hồng Hà cũng đi đó, nghe nói lúc ấy vì thằng bé đuổi theo con bướm mới có thể tiến vào cánh rừng kia, muốn nói được nhờ chẳng lẽ mọi người không phải dính ánh sáng của thằng bé hay sao?"
Vạn Xuân Cúc biết muốn ngăn cản mẹ chồng mua nhà cho Đại Kiều là chuyện không thể nào, cho nên bây giờ, bà ta đành phải quấy cho nước đục hơn.
Muốn ban thưởng đúng không? Vậy mọi người cùng nhau được thưởng đi, bà cũng không thể nặng bên này nhẹ bên kia!
Kiều Hồng Hà nhìn bà ta, lành lạnh nói: "Mẹ à, Nhất Minh không hiểu cái gì cả, không cần cho nó cái gì! Hơn nữa, lúc đó nó đuổi theo con bướm kia cũng vì nó muốn đưa cho chị Niệm Niệm của nó, cho nên con đồng ý với lời mẹ nói, tất cả mọi người đều dính ánh sáng của Đại Kiều!"