Chút tâm tư đó của Vạn Xuân Cúc chỉ cần không phải người ngu đều có thể nhìn ra được.
Bà ấy không ngu mà cùng với bà ta "thông đồng làm bậy" đâu!
Cho tới hôm nay, bà ấy vẫn nhớ rõ sự tuyệt vọng khi bác sĩ tuyên bố không thể cứu nổi Nhất Minh, nói là tới long trời lở đất cũng không đủ, nhưng sau khi Đại Kiều tới, đứa nhỏ đột nhiên xảy ra kỳ tích dần tốt lên.
Bà ấy không biết bên trong đó Đại Kiều đưa tới tác dụng gì, tóm lại bà ấy nhận định Đại Kiều là một người đưa tới vận may cho Nhất Minh!
Nếu bà ấy có bản lĩnh, bắt bà ấy tự mình mua một căn phòng cho Đại Kiều, bà ấy cũng sẽ vui vẻ mà làm!
Nghe lời Kiều Hồng Hà nói, suýt chút nữa là Vạn Xuân Cúc đã bị tức đến hộc máu!
Người nhà họ Kiều lại xảy ra chuyện gì vậy, một người rồi tới hai người, làm gì giả vờ thành dáng vẻ như kẻ có tiền thế, làm như bà ta là người dung tục chịu không nổi vậy!
Tức quá mà!
Cuối cùng bà ta đành nhìn lại Trần Xảo Xảo mông nhỏ nói: "Em dâu này, chẳng lẽ em không muốn nói một hai câu sao?"
"Chị dâu à, em không có ý kiến gì hết, em đều nghe theo mẹ nói."
Trước đó, lúc nghe mẹ chồng mua nhà cho Đại Kiều, trong lòng Trần Xảo Xảo thật sự không thoải mái.
Nhưng sau đó, vậy mà mẹ chồng vì để chồng bà ta chuyển lên làm việc chính thức ở thị trấn mà mua ngay một căn nhà, cứ như vậy bà ta còn gì để oán hận nữa đâu?
Bây giờ điều mà bà ta sốt sắng nhất chính là muốn hỏi sao chồng bà ta không muốn làm việc ở Cung Tiêu xã, tối hôm qua sao ông ta không nói chuyện này với bà ta?
Vạn Xuân Cúc tức giận ứ nghẹn một ngụm máu trong ngực: "..."
Kiều Tú Chi nhìn về phía Vạn Xuân Cúc: "Cô nói ngày đó, Đông Hà và Đông Anh cũng đi rừng, tôi đã hỏi qua hai đứa nó, hai đứa nói lúc ấy mấy đứa nhìn quanh bốn phía cũng không có thấy gốc linh chi trăm năm kia. Nếu không phải Đại Kiều phát hiện, cây linh chi này tuyệt đối không tới tay nhà họ Kiều chúng ta, cho nên, bây giờ cô còn cái gì không hài lòng nữa không?"
Vạn Xuân Cúc: ...
Bà ta còn thật nhiều điều không hài lòng, nhưng bà ta nói có ích sao?
"Nếu tất cả mọi người đã không có ý kiến gì, vậy chuyện này cứ quyết định như vậy đi." Kiều Tú Chi gõ tay nói: "Lòng người vốn sẽ có sai lệch, mẹ không dám chắc mẹ sẽ hoàn toàn công bằng, nhưng chỉ cần các con không làm ra chuyện gì có lỗi với nhà họ Kiều, mẹ tuyệt đối sẽ không bạc đãi mỗi người các con!"
Thế gian này có chuyện công bằng tuyệt đối hay sao?
Không có!
Cho nên xưa nay, Kiều Tú Chi không nói mình là người công bằng, nhưng bà cũng không bất công, thậm chí cả Phương Tú Quyên, tự mình càn quấy như vậy.
Kiều Chấn Quốc ngu ngơ cười một tiếng: "Mẹ à, mẹ nói cái gì thì chính là cái đó, chúng con đều nghe theo mẹ cả."
Những người khác cũng rối rít biểu hiện là không có ý kiến.
Hai người chị em dâu cũng không có lên tiếng, chẳng qua mọi người đều nhìn ra được Vạn Xuân Cúc không vui.
Dĩ nhiên, người này không bao gồm Kiều Chấn Quốc.
Kiều Chấn Quốc vừa đi ra ngoài vừa hát hò: "Trời đã dần sáng tỏ tại khu giải phóng này, người nhân nơi khu giải phóng rất thích..."
Vạn Xuân Cúc: "..."
Đã thành thế này mà còn tâm trạng ca với hát, hát cái con khỉ ấy chứ hát!
Trở về phòng ở, Vạn Xuân Cúc lập tức bộc phát: "Chấn Quốc, tôi biết anh luôn nghe lời mẹ nói, nhưng anh có thể một lần suy nghĩ vì vợ con của anh hay không?"
Kiều Chấn Quốc lại tỏ vẻ mơ màng: "Vợ à, emlàm sao vậy?"
"Tôi thì thế nào được chứ!" Vạn Xuân Cúc cầm gối đầu mạnh mẽ nện lên giường: "Mẹ muốn mua nhà cho Đại Kiều trên thị trấn, nhưng An Bình lại là cháu trai duy nhất của nhà họ Kiều ngay cả cái rắm cũng không có được chưa? Cái này thì công bằng sao?"
Kiều Chấn Quốc gật đầu: "Công bằng chứ, linh chi cũng không phải An Bình đào được!"
Vạn Xuân Cúc suýt chút nữa là tắt thở, đang sống sờ sờ đó mà lăn ra chết: "Được rồi, An Bình không có đi, vậy Đông Anh và Đông Hà thì sao? Hai chị em nó cho dù không phát hiện ra linh chi, nhưng hai đứa nhỏ cũng ra tay đào mà, không có công lao thì cũng phải có khổ lao. Bây giờ, không có cái gì cả, mẹ nói bà không bất công nhưng trong lòng bà rõ ràng đã lệch tới nách luôn rồi!"
Kiều Chấn Quốc: "Vợ à, mẹ vừa mới nói, mẹ là người bất công."
Vạn Xuân Cúc: "..."
Thật tức chết mà!
Bà ta đang nghi ngờ, nếu còn tiếp tục bị chọc tức như vậy bà ta có thể sống tới lúc cháu trai ra đời không nữa!
Hít sâu một hơi, bà ta nói hết ra lời đã đè nén trong lòng: "Chấn Quốc, anh nói nhà họ Vương giàu như vậy mà cũng chia nhà rồi, nếu chúng ta cũng chia nhà, không phải sẽ tốt hơn sao?"
Rốt cuộc, Kiều Chấn Quốc cũng nhìn thẳng vào mắt vợ ông ta: "Vợ à, em muốn chia nhà ra ngoài à?"