Mọi người nghe được cái này, đều lập tức thay đổi sắc mặt tốt với nhà họ Thái.
Nhà họ Thái thì chẳng thèm lo, hôm nay, bọn họ quyết tâm phải để nhà họ Phương bồi thường tiền, nếu không bọn họ sẽ không đi!
Bà Phương chống gậy đi tới trước mặt bà Thái, phun một cái lên trên mặt bà cụ: "Hai trăm đồng tiền lễ hỏi cưới về một con ma chết, thế mà các người còn mặt mũi tới cửa, chúng tôi không tới hỏi về lễ hỏi thì các người nên mừng rồi đấy!"
Bà Thái vươn tay sờ lên mặt, nhảy dựng lên cũng trả lại một bãi đàm lên mặt bà Phương: "Bà già yêu nghiệt, con của bà tìm mười dặm cũng không ai chịu gả vào, con gái của tôi là dạng mông lớn mắn đẻ, chỉ hai trăm thì thế nào chứ? Sớm biết các người đối xử với nó như thế, lúc trước chúng tôi không nên đòi ít như vậy!"
Bà Phương lại phun trở về: "Tôi nói cho bà biết, thông gia của tôi là đội trưởng đội sản xuất, Vương Lão Tam còn là quan lớn trong bộ đội. Bây giờ, tốt nhất các người nên biến đi, nếu không thì tôi sẽ cho các người đẹp mặt!"
Bà Thái lại phun trở về: "Hù dọa ai hả? Chỉ với đứa con gái giày rách kia của bà, bà làm như nhà họ Vương hiếm lắm không bằng?"
Hai người chửi một câu lại phun đàm hoặc nước bọt lên mặt người kia, ban đầu hai người còn dùng tay xoa một chút, sau đó lại dứt khoát không lau nữa.
Mọi người: "..."
Mọi người buồn nôn gần chết, cơm ăn buổi trưa cũng muốn nói ra hết!
Có người đi mời đội trưởng đội sản xuất, đội trưởng đội sản xuất lại nói, đây là việc nhà nhà họ Phương, chỉ cần không gây ra án mạng, người làm đội trưởng như ông ta sẽ không lo tới!
Mọi người nghe xong lập tức biết Vương Thủy Sinh không muốn dính líu quan hệ với nhà họ Phương.
Vốn bà Phương vẫn luôn miệng lấy nhà họ Vương ra uy hiếp nhà họ Thái, lần này thật là bị đánh tới sưng mặt!
"Ha ha ha, còn luôn miệng nói là thông gia nhà. Sao thông gia của bà không tới giúp bà vậy?" Bà Thái lại phát huy rất tinh tế bốn chữ "tiểu nhân đắc chí".
Khi bọn họ còn chưa hiểu chuyện gì, bọn họ đã chạy tới hỏi thăm rõ ràng mọi chuyện!
Mọi chuyện ồn ào tới cùng, không nghĩ tới lại dính tai ương lên người Tiểu Kiều.
Người nhà họ Thái đòi tiền, nhà họ Phương không chịu đưa, mấy đứa con trái nhà họ Thái lại đưa hết bốn người lớn trong nhà tới nhà họ Phương ở.
Nhà họ Phương không trả tiền một ngày thì bốn người này sẽ ở một ngày không đi đâu!
Phương Phú Qúy có ngang ngược thì cũng không dám đánh chết mấy người này, nếu không thì chờ ông ta chính là ăn súng vào đầu.
Bà Phương tức giận tới ngực đâu, nhưng bà ta không muốn cúi đầu, thế là đưa hai cháu trai cưng tới chỗ Phương Tiểu Quyên, để bà ta chăm sóc.
Phương Tiểu Quyên lại phải dưỡng thai, việc trong nhà vốn là do Tiểu Kiều làm, bây giờ lại thêm hai người, Tiểu Kiều như muốn nổ tung tại chỗ.
...
Tiểu Kiều tức giận muốn phun máu thì Đại Kiều lại cực kỳ vui vẻ, bởi vì cô phát hiện mình lại cao thêm! Cao lên!
Thời tiết bây giờ đã ấm lên, quần áo mới mà nội cô muốn làm cho cô vẫn chưa xong, bởi vậy cô chỉ có thể lật quần áo năm rồi ra mặc.
Ngay lúc cô thay quần áo năm ngoái mới nhận ra lại ngắn đi một đoạn!
Cô thật sự vui mừng muốn điên luôn.
Cô vẫn luôn thấp hơn nửa cái đầu so với bạn bè cùng tuổi, cuối năm mọi người đều sẽ trêu chọc cô, nói một bộ quần áo của cô có thể mặc được nhiều năm không cần làm cái mới.
Còn có mấy đứa nhỏ nghịch ngợm, vừa thấy cô lại chửi cô là Tiểu Kết Ba, chính là chửi cô là quả bí lùn, mỗi lần như vậy cô đều khó chịu không thôi.
Nhưng bây giờ cô không còn cà lăm nữa, hơn nữa còn cao hơn!
Cô mặc quần áo xong, chạy "bộp bộp" ra sân cũ nhà họ Kiều.
Kiều Đông Anh thấy cô mặc cả bộ quần áo cũ thì khoa trương nói: "Bé đáng yêu của nhà họ Kiều này, sao em lại mặc quần áo búp bê rồi?"
Đại Kiều ngửa đầu lên, lộ ra nụ cười ngọt ngào, mềm mại nói: "Chị Anh ơi, chị xem này, tay áo ngắn rồi đó!"
Đầu óc Kiều Đông Anh xoay chuyển rất nhanh, lập tức hiểu được điều cô muốn nói, phối hợp kêu lên: "Ôi, ghê thật, thế mà tay áo lại ngắn nhiều như vậy, bé đáng yêu cao lớn rồi hả?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đại Kiều đỏ bừng lên, đôi mắt đen bóng, sáng ngời, ưỡn ngực nhỏ, gật đầu nói: "Ừm, bé đáng yêu cao lớn rồi!"
Kiều Đông Anh trêu chọc nói: "Đã trưởng thành rồi này, vậy không thể nói là bé đáng yêu được."
Đại Kiều nghĩ ngĩ, miệng nhỏ đỏ mọng nhếch lên, giọng điệu mềm mềm: "Ừm, sau này em chính là người lớn đáng yêu!"
Kiều Đông Anh: "..."