Cô ấy hình như... Đánh giá quá thấp trình độ mặt dày của cô em họ này rồi.
"Phụt phụt..."
Kiều Đông Hà bị cuộc trò chuyện của hai người chọc cười, em gái Đại Kiều thật sự là quá đáng yêu rồi!
Cô ấy đi tới kéo tay Đại Kiều nói: "Quần áo còn chưa làm xong nhanh vậy đâu, em cũng không thể mặc những bộ quần áo này, nhanh đi vào với chị, chị sẽ tìm vài món em có thể mặc được nào."
"Cảm ơn chị Đông Hà, chị là chị họ xinh đẹp tốt nhất trên đời này!" Đại Kiều thật sự có thể biến cái xấu thành cái tốt không cần tiền rồi phun ra ngoài mà.
Kiều Đông Anh ở phía sau nghe thấy mà chua hết cả răng: "Chị Đông Hà của em là tốt và xinh đẹp nhất vậy chị thì sao?"
Đại Kiều đảo mắt to một vòng, mềm giọng nói: "Chị Anh là lợi hại nhất nhất đó!"
Kiều Đông Anh lẩm bẩm hai tiếng, hiển nhiên cảm thấy lời nịnh nọt này của cô vẫn chưa đủ chân thành.
Kiều Đông Hà đưa cô mấy bộ quần áo mà hai người mặc không vừa cũng không quá cũ, Đại Kiều cũng không chê, trái lại rất vui vẻ.
Nhiều quần áo như vậy, cô mặc không hết đâu, thật sự là một phiền não ngọt ngào mà.
Trong phòng chị họ chơi nửa ngày, mấy người mới đi ra khỏi phòng, lại đụng trúng cả nhà chú Năm các cô.
Chỉ thấy trên tay của chú Năm có cầm mấy cái túi và bọc đồ, thím Năm thì ôm bé Uyển Nhi đi đằng sau, dáng vẻ muốn đi xa nhà.
Mấy người đều thưa gửi từng người một.
Kiều Đông Anh hỏi: "Chú Năm, mọi người là muốn dẫn Uyển Nhi đi lên bệnh viện tỉnh sao ạ?"
Kiều Chấn Dân gật đầu: "Hôm nay, chúng ta sẽ lên thị trấn ở một đêm, ngày mai lại ngồi xe lên tỉnh. Ở trong nhà, các cháu phải ngoan ngoãn nghe lời ông bà nội, không được nghịch ngợm biết chưa?"
"Biết ạ." Hai chị em Kiều Đông Anh và Kiều Đông Hà đồng loạt trả lời.
Kiều Đông Hà còn tiến lên chào hỏi với Uyển Nhi, nhưng bé vẫn như trước kia không thèm để ý tới cô ấy.
Chỉ có Đại Kiều là nghiêm túc nhăn mày lại.
Kiều Chấn Dân nhìn dáng vẻ này của cô, cố ý hỏi một tiếng: "Đại Kiều này, cháu bị làm sao vậy? Mày nhíu lại giống như bà già ấy."
Đại Kiều mấp máy miệng nhỏ nói: "Chú Năm, mọi người muốn đi xa nhà sao ạ? Có thể không đi không ạ?"
Kiều Chấn Dân ngơ ngác một lúc, còn tưởng cô là đứa bé không nỡ xa người nhà, nên cười nói: "Chú Năm dẫn em gái các con đi khám bác sĩ, nếu không có chuyện gì thì sẽ về nhanh thôi."
Đại Kiều vẫn nói câu nói cũ: "Chú Năm à, mọi người đừng đi có được không?"
Kiều Chấn Dân hơi nhăn lông mày, cảm thấy sao đứa nhỏ này lại chợt không hiểu chuyện như vậy chứ?
Đúng lúc này, mẹ của ông ta đi tới: "Đại Kiều, vì sao cháu nói chú Năm cháu đừng đi?"
Đại Kiều lắc đầu, mặt nhỏ đỏ bừng lên.
Cô cũng không nói rõ ràng, cô chỉ không muốn mấy người chú Năm đi thôi.
Kiều Tú Chi ngẩng đầu nhìn con trai út nói: “Thằng năm, nếu không các con chọn lúc khác ra ngoài đi."
"Mẹ à! Vấn đề của Uyển Nhi không thể chậm trễ nữa, hơn nữa, qua hôm nay thì con lại có việc bận, tới lúc đó căn bản không có nhiều thời gian tới đó!"
Kiều Chấn Dân biết mẹ mình yêu thích Đại Kiều, nhưng lại không ngờ mẹ lại trở thành người không có nguyên tắc như vậy!
Kiều Tú Chi nhớ tới những chuyện kỳ lạ xảy ra trên người Đại Kiều, nghiêm túc nói: "Thằng năm, mẹ biết từ trước tới nay con đều là người có chủ ý, nhưng lúc này, con nghe mẹ nói đi, chọn thời gian rồi lại đi!"
Kiều Chấn Dân không phải không muốn nghe lời mẹ nói, chỉ bởi vì đứa nhỏ nói không muốn mà bà đã muốn xáo trộn kế hoạch của ông ta, ông ta thật sự không hiểu nổi!
Cuối cùng Kiều Chấn Dân vẫn đi.
Đại Kiều thấy bóng lưng cả nhà chú Năm cô rời đi, đôi mắt đột nhiên chua chua, hai hàng nước mắt tuôn rơi.
Sau khi Kiều Chấn Dân đi được hai ngày, rốt cuộc, trường học bắt đầu khai giảng.
Cùng lúc đó, bên trong đội sản xuất cũng nghênh đón một nhóm thanh niên trí thức mới.
Vì quan hệ tốt với nhà họ Kiều, Vương Thủy Sinh lại gọi Kiều Chấn Quốc lên đi đón nhóm thanh niên trí thức với ông ta.
Thôn Thất Lý không có trường học, trẻ con trong thôn muốn đi học, đều chỉ có thể đến trường tiểu học của công xã.
Dựa theo quy định, vốn dĩ Đại Kiều chỉ có thể đến đầu tháng chín mới có thể báo danh đi học, nhưng thời điểm Tiết Xuyên đang dạy Đại Kiều đọc chữ, phát hiện cô rất thông minh, cho dù là ngữ văn hay toán học, dạy một chút là biết.
Hai vợ chồng bọn họ thương lượng một chút, cảm thấy không thể lại tiếp tục trì hoãn, cho nên khi mấy ngày trước trường học khai giảng, liền mang theo hai bao điểm tâm đi tới nhà của hiệu trưởng trường tiểu học công xã.