Hiệu trưởng Lý vốn không muốn, nói muốn dựa theo quy củ mà làm, nhưng con mắt của vợ hiệu trưởng nhìn chằm chằm hai bao điểm tâm không dời nổi mắt, cũng tự ý làm chủ nhận lấy.
Hiệu trưởng Lý là người sợ vợ, trơ mắt nhìn vợ nhận lấy hai bao điểm tâm, nửa cái rắm cũng không dám thả, không có cách nào, chỉ có thể đổi giọng nói muốn kiểm tra trình độ của Đại Kiều rồi ra quyết định sau.
Ông ta mang theo đoàn người nhà họ Kiều tới văn phòng, cầm hai bộ bài thi năm nhất tiểu học cho Đại Kiều làm.
Đại Kiều khoảng thời gian này đã học xong sách giáo khoa năm nhất, sách giáo khoa năm thứ hai cũng học một nửa, vì lẽ đó sau khi nhận được bài thi, cô lấy ra bút chì từ bên trong yếm liền trực tiếp làm.
Hai bộ bài thi tổng cộng bỏ ra hết nửa giờ.
Dù sao cũng là bài thi năm nhất, hiệu trưởng Lý tự mình phê duyệt hoàn toàn không thành vấn đề, cũng không đi gọi thầy cô giáo khác lại đây.
Ông ta cầm lấy bài thi vừa nhìn, con mắt bị chữ viết chỉnh tề hợp quy tắc làm cho sáng lên một cái.
Trong nhà hiệu trưởng Lý có hai cháu trai vừa vặn đang học lớp một, hai đứa bé viết chữ giống như gà bới vậy, hoàn toàn không có cách nào xem.
Không tệ, còn nhỏ tuổi liền có thể viết chữ đến ngay ngắn như thế, rất hiếm có.
Hơn nữa nghe ông nội bà nội của đứa bé này nói tổng cộng chỉ học hơn một tháng, nếu như cô thật sự thông minh giống như ông nội bà nội nói, đến thời điểm có thể cân nhắc thu nhận rồi bồi dưỡng thật tốt.
Nghĩ tới đây, vẻ không bằng lòng trong lòng hiệu trưởng Lý nhất thời tiêu tán không ít.
Rất nhanh hai bộ bài thi liền được phê duyệt xong, nhìn hai bài thi chỉnh tề một trăm điểm kia, vẻ không bằng lòng chỉ còn lại tí tẹo của hiệu trưởng Lý hoàn toàn tiêu tan không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Hiệu trưởng Lý vuốt cái đầu trơn nhẵn của mình cười nói: "Đứa nhỏ này không tệ, là đứa trẻ tốt, hai ngày nữa lại trường học báo danh đi, nếu đã học xong lớp một, vậy thì sẽ xếp lớp đến lớp hai, nếu như đến thời điểm đó theo không kịp, quay đầu lại học thêm một năm cũng được."
Chuyện này cứ được quyết định như vậy.
Đến ngày nhập học báo danh đó.
Đại Kiều đeo trên lưng túi xách màu xanh lục mà ông nội làm cho mình, ở bên trên có thêu hình ba con người nhỏ, là cô, ông nội và bà nội ba người, sau khi cha cô nhìn thấy, trong lòng còn chua xót rất lâu.
Trong túi xách có hai cây bút chì, một cục tẩy cao su, một quyển sách bài tập.
Đúng rồi, ngày hôm nay là ngày đầu tiên đến trường, nhất định phải mặc vào quần áo mới xinh đẹp nhất, tóc chải bóng loáng có thứ tự, buộc vào hai bông hoa, đứng ở phía trước gương, bên trong nhất thời xuất hiện một bé gái đáng yêu.
Đại Kiều nhìn trang phục của chính mình thỏa mãn, vẫn lắc lư hai búi tóc trên đầu, dáng dấp kiêu ngạo đáng yêu khiến mọi người nhìn thấy không khỏi cảm thán.
Nhưng Vạn Xuân Cúc nhìn thấy Đại Kiều toàn đầu đến chân đều là đồ mới, trong lòng khó chịu không chịu được: "Ôi, có mấy người số mệnh thật tốt, quần áo mới giày mới túi xách mới, đáng thương cho An Bình nhà chúng ta, túi xách vẫn dùng cái từ ba năm trước."
Vạn Xuân Cúc nghĩ như thế nào cũng nghĩ không ra.
An Bình rõ ràng là cháu trai duy nhất của nhà họ Kiều, cha mẹ chồng phải yêu thích cưng chiều cậu mới phải, nhưng bọn họ không cưng chiều An Bình, trái lại chạy đi thương yêu Đại Kiều là đứa nhỏ gieo vạ, thực sự là tức chết bà ta.
Trước lấy ra năm trăm đồng muốn đi trên trấn mua nhà, đến hiện tại bà tacòn chưa nuốt trôi cơn tức, bây giờ lại nhìn cô một thân quần áo mới, càng chói mắt vô cùng.
Đại Kiều biết bác gái đang nói mình, đi tới mềm giọng nói: "Bác gái, bà nội và ông nội đã nói, túi xách này của con cũng sẽ dùng đến mấy năm, chờ sang năm thì không phải làm túi xách mới nữa."
Ý của cô là, túi sách của anh họ ba năm trước cũng là túi sách mới, túi xách này của cô ít nhất cũng phải dùng ba năm trở lên, đến lúc đó cũng không phải túi xách mới.
Vạn Xuân Cúc trừng cô một chút: "Không cần mày nói nhiều, vừa rồi tao không nói mày, tránh ra tránh ra, đừng cản trở tao làm việc nhà."
Trần Xảo Xảo và chồng đi tỉnh thành, phần lớn việc nhà đều rơi vào trên người bà ta, trong lòng bà ta càng nghĩ càng nén giận.
Đi tới phòng bếp, bà ta dùng sức ném cái muôi vào trong nồi một cái, nước nóng trong nồi bắn lên, giội vào trên mặt, đau đến nỗi bà ta một bên giơ chân một bên kêu thảm thiết: "Ôi ôi. . ."
Mấy đứa trẻ mới vừa đi ra khỏi nhà lão Kiều nghe được, hoàn toàn không coi là chuyện đáng kể.
An Bình còn ha ha cười nói: "Mẹ lại đang biểu diễn tiếng kêu giết lợn."
Kiều Đông Anh nhún vai: "Chính là không biết lần này mẹ có ý gì?"
Mấy đứa trẻ, chỉ có đáy mắt Kiều Đông Hà lộ ra một vệt lo lắng.