Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 144 - Chương 144. Chua Xót Và Không Phục

Chương 144. Chua xót và không phục Chương 144. Chua xót và không phục

Vào lúc này mấy đứa nhỏ đều đi học đến trường, Vạn Xuân Cúc kêu một hồi lâu, không có một người lại đây hỏi bà ta làm sao.

Tức chết rồi.

Kiều Tú Chi mang theo bọn nhỏ đi một giờ đường tới trường tiểu học công xã.

Xung quanh đây có rất nhiều đội sản xuất đều không có trường tiểu học, vì lẽ đó hôm nay người tới báo danh không ít.

Mọi người thấy Đại Kiều, con mắt cũng không nhịn được nhìn về trên người cô, chủ yếu là dung mạo của cô quá trắng, trắng đến nỗi thật giống như sẽ phát sáng.

Hơn nữa này thời đại người bình thường đều ăn mặc xám xịt, có mấy người quần áo còn có mảnh vá, chỉ có cô là một thân quần áo mới giày mới túi xách mới, thực sự quá chói mắt.

Thật khiến cho người ta ước ao, bọn họ cũng rất muốn có quần áo mới giày mới túi sách mới.

Sau khi báo danh xong, bọn nhỏ từng người đi đến lớp của mình.

Kiều Đông Hà lôi kéo tay Đại Kiều nói: "Chị học ở lớp thứ tư của khối năm, nếu như em có chuyện gì, thì liền đến đó tìm chị, sau khi tan học đừng đi lung tung, ở cửa chờ chúng ta, chúng ta cùng nhau về nhà, có biết không?"

Đại Kiều ngoan ngoãn gật đầu: "Em hiểu được, em sẽ không đi lung tung."

Kiều Đông Anh ra dáng vẻ chị cả, tay khoát trên bả vai lên Đại Kiều nói: "Nếu có người nào dám bắt nạt em, em nói ra tên của chị, bảo đảm không người nào dám làm gì với em, nhớ kỹ chưa?"

Đại Kiều gật đầu như con gà con mổ thóc: "Em nhớ kỹ rồi, anh chị."

An Bình nhìn hai người chị đều mở miệng, cậu không mở miệng thật giống như không tốt lắm, gãi đầu ha ha nói: "Em gái Đại Kiều, nếu có người hỏi em có phải là em họ của anh không thì nhất định phải nói không phải."

Đại Kiều ngây ngốc: "Tại sao phải nói không phải?"

"Bởi vì nếu như em nói, mọi người sẽ tưởng rằng em cũng là dòng họ trứng giống như anh. Ha ha ha. . ."

An Bình thi mười lần có tám lần đạt điểm 0 và những người học dốt được người ta gọi là dòng họ trứng.

Kiều Đông Anh dùng một móng vuốt đánh qua: "Không cảm thấy nhục mà còn kiêu ngạo đúng không? Em gái Đại Kiều, tuyệt đối đừng học theo nó."

Kiều Tú Chi thấy mấy đứa trẻ đều rất đoàn kết thương yêu nhau, liền rất yên lòng rời đi.

Đi tới cửa trường học, vừa vặn đụng phải người nhà họ Phương cũng đến báo danh, Tiểu Kiều một mặt tiều tụy đi theo phía sau.

Kẻ thù gặp mặt đặc biệt đỏ mắt.

Người nhà họ Phương nhìn thấy Kiều Tú Chi, đều cùng nhau nhớ tới chuyện bị bôi phân gà lên mặt, hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không dám đến gần.

Không chỉ không dám mắng, hơn nữa còn sợ Kiều Tú Chi lại đột nhiên đánh bọn họ, nhất thời thật giống có quỷ đang đuổi theo mình.

Tiểu Kiều nhìn thấy bà nội, ánh mắt lóe lên một vệt kinh ngạc.

Lúc trước có khai giảng, trẻ con nhà họ Kiều tự mình đến báo danh, bà nội chưa từng cùng bọn họ lại đây, lần này làm sao lại đến chứ?

Cô ta hơi nhướng mày, trong lòng đột nhiên có loại dự cảm xấu.

Sẽ không phải là. . .

Rất nhanh, linh cảm của cô ta liền được chứng minh.

Trong giờ nghỉ ngơi, trên đường cô ta đi WC về tới, nhìn thấy một đám trẻ con vây quanh một cô bé, thật giống "vì sao vây quanh mặt trăng".

Cô ta vốn dĩ không để ý, mãi đến tận khi cô ta nghe được có người nói: "Đại Kiều, túi zách của cậu thật là đẹp, mua ở đâu vậy?"

Đại Kiều?

Trong lòng Tiểu Kiều "Hồi hộp" một tiếng, quay đầu nhìn lại ——

Liền nhìn thấy Đại Kiều ăn mặc một thân quần áo mới, trên đầu cột hai búi tóc, đuôi tóc cài một đóa lê nhỏ, khuôn mặt nhỏ trắng nõn hồng phấn, nói cùng mọi người lúc chuyện, khóe miệng mang theo nụ cười ngọt ngào.

Trong một đám trẻ con đen nhánh hoặc là vàng như nghệ, cô trông như một tiểu công chúa vậy, chói mắt khiến người ta vô cùng khó chịu.

Tiểu Kiều theo bản năng cúi đầu nhìn xem quần áo trên người mình.

Quần áo trên người của cô ta được may từ năm ngoái, tính ra cũng không phải rất lâu, trước đây Đại Kiều đều mặc lại quần áo mà cô ta không muốn mặc nữa, hàng năm trước khai giảng, cô ta đều sẽ được làm quần áo mới và giày mới.

Nhưng từ sau khi rời khỏi nhà họ Kiều, cô ta cũng không còn được mặc qua quần áo mới và giày mới.

Càng thảm hại hơn chính là, bà ngoại dẫn Phương Hữu Lương và Phương Hữu Nhục đưa đến nhà họ Vương, toàn bộ việc nhà đều đổ lên người cô ta, mỗi ngày vừa mở mắt ra liền bắt đầu làm việc, làm đến đêm đen tới vẫn không làm xong.

Hai tay cô ta vốn dĩ trắng trẻo mịn màng, nhưng hiện tại, đã có thể nhìn thấy vết chai.

Cô ta càng nghĩ lòng càng chua xót, càng nghĩ càng không phục.

Cô xuyên thư lại trùng sinh, rõ ràng cô ta mới phải là người có số mệnh đại nữ chủ.

Người hưởng phúc hẳn là cô ta mới đúng, người mà như mặt trăng được những vì sao vây quanh bây giờ cũng có thể là cô ta, mà không phải Đại Kiều.

Cô ta xiết chặt nắm đấm, mạnh mẽ trừng mắt nhìn Đại Kiều, trong lòng dâng lên một ý nghĩ tà ác.

Nếu là trong sách này chỉ có thể tồn tại một nữ chủ, người kia chỉ có thể là cô ta.

Cũng nhất định phải là cô ta.

Bình Luận (0)
Comment