Vương Thủy Sinh lại nói: "Haiz, nhà họ Phương luôn náo loạn không ngừng. Nếu mỗi nhà đều giống như nhà bọn họ, thì ai còn dám làm chức đội trưởng đội sản xuất này nữa chứ?"
Kiều Chấn Quốc mang theo vẻ mặt cảm khái, gật đầu: "Cũng may nhà họ Kiều chúng ta không có quan hệ gì với bọn họ, suýt chút nữa tôi quên bọn họ được nhà họ Vương các người nhận vào, vì sao nhà họ Vương các người lại nghĩ không ra tới vậy hả?"
Vương Thủy Sinh: "..."
Có đôi khi, trời sinh kẻ giết chết các cuộc trò chuyện như vậy!
Vương Thủy Sinh ngậm miệng lại, thể hiện mình không muốn nói chuyện nữa.
Nữ bác sĩ cùng nhau đi tới cũng nghe được, hơi méo miệng, trong lòng thấy vô cùng may mắn rằng mình không có mở miệng.
Trong lòng Vương Thủy Sinh vẫn phát sầu, hàng năm nhiều thanh niên trí thức đi xuống như vậy, người trở về lại chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay!
Những thanh niên trí thức này đều là những thanh nhiên miệng còn hôi sữa, hơi có bệnh công chúa, hai ba ngày lại xin nghỉ phép, không có mấy người thật sự giỏi việc nhà nông!
Nhưng nói không muốn thì không được, đấy là chỉ tiêu bên trên gửi xuống, thật đúng là sầu chết người!
Trải qua hơn một tiếng xóc nảy, rốt cuộc xe ngựa cũng đi vào cổng của nhà ga trên trấn.
Bởi vì nhóm thanh niên trí thức đều thống nhất cùng một thời gian tới, cho nên lúc này không chỉ nhóm đội sản xuất của bọn họ tới mà những đội sản xuất và các công xã khác cũng lần lượt đi tới.
Cảnh này gặp nhau, lập tức phân ra được cao thấp và giàu hay nghèo.
Có vài đội sản xuất lấy máy kéo tới đón người, thuận tiện phô trương thanh thế, vô cùng nở mày nở mặt.
Cũng hơi giống cảnh tượng đội sản xuất từ thôn Thất Lý dùng xe ngựa đi đón người, mặc dù công cụ hơi cổ xưa một chút, nhưng tốt xấu gì cũng chạy nhanh.
Còn có một đội sản xuất chỉ có thể dùng xe bò hoặc xe la, nghèo nhất là đội sản xuất bên kia, ngay cả xe la cũng không đưa tới nổi, tay không đi tới đón nhóm thanh niên trí thức!
Nhóm thanh niên trí thức đều hy vọng mình có thể được phân tới đội sản xuất có máy kéo.
Thiết bị sản xuất càng tốt nói rõ họ càng giàu có, đội sản xuất chỉ dựa vào cặp đùi đi đường thì không ai muốn đi theo!
Nhưng nguyện vọng thì nhiều mà người thì ít, sao mỗi người đều có được phân tới cùng một đội sản xuất có máy kéo được.
Rất nhanh người phụ trách đã tới, bắt đầu sắp xếp nhóm thanh niên trí thức.
"Tô Tinh Sinh, Lý Mộng Mộng... Thôi rồi, bảy người các người đi theo đội trưởng đội sản xuất Hồng Thái Dương đi."
"Diệp Thịnh..."
Đọc cả buổi, rốt cuộc cũng tới phiên thôn Thất Lý.
"Lý Tài Lương, Vương Thanh Sơn, Thái Vệ Quốc.... Diệp Trân Trân, Đáp Trật, tám người các người theo bên đội sản xuất thôn Thất Lý!"
Lần này, thôn Thất Lý được phân tám người thanh niên trí thức, bốn đồng chí nam, bốn đồng chí nữ.
Vương Thủy Sinh nhìn một nửa là đồng chí nữ thì càng nhíu lông mày sâu hơn.
Không phải ông ta xem thường phụ nữ, nhưng làm việc nhà nông cần sức lực nhiều hơn, những người là vốn sống từ nhỏ ở thành phố nên sẽ không làm việc nhà nông, con gái thì đừng nói tới, bên ngoài kiêu căng, bên trong yếu ớt!
Vương Thủy Sinh giao danh sách lại cho Kiều Chấn Quốc, tự ông ta đi tới nhóm thanh niên trí thức.
Kiều Chấn Quốc nhận lấy danh sách rồi nhìn thoáng qua, nói thầm: "Thế mà còn có người tên là đánh thép nữa, tên rất lạ, ha ha ha..."
Bác sĩ nữ nghe tiếng cười thì nghiêng đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy phía trên viết hai chữ "Đáp Trật", khóe miệng co giật một chút, trong lòng yên lặng châm một ngọn nến cho cô gái nhà người ta.
Hai nữ thanh niên trí thức là Diệp Trân Trân và Đáp Trật tới cùng một nơi, hai người là bạn học của nhau, nên làm cái gì cũng đi cùng nhau.
Lúc này hai người đi ở phía sau cùng, hơi bĩu môi, vẻ mặt không vui.
Đôi mắt Diệp Trân Trân nhìn bên đôi có máy kéo, méo miệng nói: "Cậu nói xem, sao vận mệnh của tụi mình lại kém như vậy nhỉ? Nếu có thể được phân tới bên đội sản xuất bên kia thì tốt biết bao nhiêu?"
Trước khi xuống nông thôn, cô ta đã nghe ngóng được, tuy đều là nông thôn cả, nhưng sự khác nhau giữa hai vùng nông thôn lại vô cùng lớn.
Có những thôn vì có vị trí địa lý tốt cho nên còn giàu có hơn cả trên trấn và huyện, còn những thôn ở những góc núi khác thì không chỉ nghèo tới muốn mạng người ta, còn muốn xuống chợ phiên cũng vô cùng khó khăn.
Lúc trước khi tới đây, cô ta còn rất sợ hãi bị phân tới những đội sản xuất nghèo xác nghèo xơ kia.
Nhưng gia đình cô ta rất bình thường, cộng thêm cô ta là con gái, trong nhà không có ai điều động lực lượng cho cô ta, tất cả chỉ có thể dựa vào số trời.
Hoàn cảnh của Đáp Trật không khác gì Diệp Trân Trân, đều không được người trong nhà hỗ trợ chỉ có thể phó mặc cho ý trời.