Cô ta nhìn hai bên một chút, bất ngờ nhỏ giọng nói: "Không biết năm nào tháng nào chúng ta mới có thể trở về thành phố, cậu có muốn tìm một người ở nông thôn này không?"
Diệp Trân Trân bày ra dáng vẻ "Cậu điên rồi": "Tại sao cậu lại có ý nghĩ như vậy? Nông dân đều là người vừa ngốc vừa nghèo, không phải cậu thật sự muốn tìm một người đàn ông ở nông thôn rồi gả luôn đó chứ?"
Khóe miệng Đáp Trật hơi nhếch lên, đưa tay vén sợi tóc ở thái dương ra sau tai rồi nói: "Dĩ nhiên là không phải, sao tớ có thể nghĩ bế tắc như vậy chứ! Chẳng qua cậu có muốn đôi tay trong veo như nước của mình trở nên chai sần hay không đây?"
Diệp Trân Trân biết từ trước tới nay, Đáp Trật là người nhiều mưu mẹo, đi tới kéo tay cô ta nói: "Có phải cậu có ý hay gì không? Chúng ta là bạn tốt của nhau, trăm nghìn lần cậu cũng không được giấu diếm tớ đó!"
Đáp Trật tiến tới bên tai của cô ta, nhỏ giọng thì thầm.
Diệp Trân Trân có khi thì nhíu mày, có khi thì hai mắt sáng rực lên, cuối cùng nói: "Cái này... Tớ sợ không làm tốt được thì sao?"
Vẻ mặt Đáp Trật tràn đầy vẻ tự tin, cong môi cười nói: "Vậy cậu chờ coi đi, một hồi tớ sẽ làm mẫu cho cậu một chút!"
Diệp Trân Trân ngạc nhiên, trừng to hai mắt nói: "Không thể nào, cậu đã tìm ra mục tiêu sớm tới vậy à? Không phải chính là đội trưởng đội sản xuất đó chứ?"
Đáp Trật đánh cô ta một chút: "Muốn chết à, nói nhỏ thôi! Chẳng lẽ cậu muốn tất cả mọi người đều nghe hết sao?"
Diệp Trân Trân nhỏ giọng lại nói: "Vậy cậu mau nói cho tớ biết đi, rốt cuộc người cậu chọn trúng là ai thế?"
Ánh mắt của Đáp Trật rơi xuống bên cạnh người đàn ông cao lớn với nụ cười chất phác, mở miệng nói: "Đấy, đó chính là người kia!"
Địa vị của đội trưởng đội sản xuất cao, theo nguyên tắc mà nói thì rất tốt, nhưng vừa rồi vị đội trưởng đội sản xuất mở miệng, cô ta đã phủ định ông ta ngay rồi.
Cố chấp, nghiêm túc, còn không biết thay đổi, quá chững chàng, đàng hoàng, loại đàn ông này rất khó mà làm loạn, muốn nắm giữ loại đàn này quá khó khăn.
Nhưng người đàn ông bên cạnh xe ngựa thì không giống vậy, nhìn nụ cười chất phát của anh ta là biết, loại người này không có kiến thức gì. Hơn nữa tính tình không tệ, nhìn vóc người của anh ta, sau này để anh ta làm việc giúp mình chắc chắn anh ta sẽ không từ chối làm gì.
Theo ánh mắt của cô ta, Diệp Trân Trân nhìn sang, cảm thấy Đáp Trật vẫn giống như trước kia, chỉ thích đàn ông có ngoại hình đẹp trai một chút.
Mặc người đàn ông bên cạnh xe ngựa hơi lớn tuổi một chút, làn da hơi đen một chút, khí chất hơi quê mùa, nhưng ngũ quan thật sự là không tệ.
Ít nhất so với đội trưởng đội sản xuất, cả ngày đội mũ rơm, vẻ mặt kham khổ thì thật sự dễ nhìn hơn rất nhiều!
Đi tới bên cạnh xe ngựa, Vương Thủy Sinh làm ấm cổ họng nói: "Lên xe hết đi, nam nữ ngồi tách ra, một bên bốn người, động tác nhanh lên, trở về còn tới một giờ lận đấy!"
Vì để đón tiếp những người thanh niên trí thức này, không biết đã làm trễ nãi bao nhiêu việc của nhà nông!
Mọi người thấy xe ngựa đơn sơ, trong lòng lại vắng lạnh hơn mấy phần, nhưng cho tới bây giờ thì không hài lòng có thể được cái gì chứ?
Động tác của Đáp Trật là nhanh nhất, đoạt vị trí ngồi bên cạnh Kiều Chấn Quốc, đặt mông ngồi xuống.
Đáp Trật hơi nghiêng mặt, cong môi cười nói: "Anh trai này ơi, tôi có thể ngồi ở chỗ này không?"
Kiều Chấn Quốc không có trả lời.
Đáp Trật cho rằng ông ta không nghe rõ, nên hỏi lại một tiếng, còn kéo nhẹ tay áo của ông ta.
Lần này, Kiều Chấn Quốc nghe được, kỳ quái nhìn qua cô ta rồi nói: "Cô đã ngồi xuống rồi còn hỏi tôi ngồi được hay không làm gì? Cô làm vậy có khác gì hỏi thừa không?"
Đáp Trật: "..."
Ngồi ở phía đối diện, vị bác sĩ nữ thì suýt chút nữa bật cười!
Cô ấy quay mặt sang một bên khác, thân thể run rẩy dữ dội.
Đáp Trật bị nói không còn mặt mũi, nhẹ nhàng cắn môi, trong lòng oán hận mấy ông già này không thú vị!
Nhưng thấy Diệp Trân Trân bình tĩnh nhìn cô ta, nhớ tới vừa rồi mình còn tự khen ngợi không thôi, cô ta không muốn nhận thua dễ như vậy.
Vương Thủy Sinh thấy mọi người đều ngồi lên xe hết rồi, ông ta cũng leo lên ngồi, kêu to một tiếng, đánh xe ngựa đi về trong thôn.
Mặc dù không hài lòng xe ngựa quá nát, cũng không phải lề mề kéo xe, nhưng dù sao đều là người trẻ tuổi, rất nhanh họ đã tìm hiểu giới thiệu lẫn nhau.
Bên trong bốn người nữ thanh niên trí thức thì Đáp Trật là người xinh đẹp nhất, nói chuyện ấm áp nhỏ nhẹ, ánh mắt của bốn thanh niên trí thức khác đều lập tức rơi xuống trên người của cô ta.
Tiếc là, Đáp Trật lại chướng mắt bọn họ.
Cô ta chỉ nghĩ tới việc tìm một người đàn ông có sức lực bên trong đội sản xuất, dỗ dành người kia làm việc cho cô ta.