Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 149 - Chương 149. Thanh Niên Tri Thức 3

Chương 149. Thanh niên tri thức 3 Chương 149. Thanh niên tri thức 3

Nhiều nhất Đáp Trật sẽ cho người ta chiếm chút tiện nghi, chỉ cần vẫn giữ được thân thể trong sạch, sau này về thành phố lấy chồng khác cũng không khó.

Cô ta từng thấy một chị gái cùng sân với cô ta, xuống nông thôn chưa tới hai năm đã thay đổi thành một người hoàn toàn khác, vừa đen vừa quê mùa, làn da thô ráp quá mức, nghe nói là bởi vì có liên quan tới việc làm nông quá nhiều.

Cho nên lần này, trước khi xuống nông thôn cô ta đã chuẩn bị tốt, mà người đàn ông bên cạnh này, chính là mục tiêu đầu tiên mà cô ta chọn trúng.

Xe ngựa đi tới nửa đường, từ trong bụi cỏ có một con chó hoang bất ngờ nhảy ra, khiến xe ngựa hoảng hốt, lắc lư không thôi.

Cơ hội tốt!

Thật sự là ông trời cũng muốn giúp cô ta!

Thân thể Đáp Trật nghiêng một cái, tiếng thét chói tai trút hết lên người Kiều Chấn Quốc.

Kiều Chấn Quốc không kịp chuẩn bị, trong ngực đã có thêm một cô gái, hai người mắt to trừng mắt nhỏ với nhau.

Đáp Trật dĩ nhiên khôn có dựa hết lên người của ông ta, nhanh chóng ngồi thẳng dậy, quay sang cười với ông ta vừa ngọt ngào vừa ngại ngùng nói: "Anh Kiều này, thật sự cảm ơn anh. Nếu không có anh, tôi chắc chắn đã rơi xuống rồi!"

Từ lúc vừa rồi ông ta nói chuyện với đội trưởng đội sản xuất, cô ta đã biết tên của ông ta là Kiều Chấn Quốc.

Kiều Chấn Quốc "ồ" lên một tiếng rồi quay người lại, nói với Vương Thủy Sinh: "Thì ra cô gái có dáng dấp đẹp vẫn có gỉ mũi nha. Vừa rồi lúc cô ấy ngã xuống, tôi liếc một cái đã thấy gỉ mũi của cô ấy rồi, còn rất nhiều nữa đó!"

Mọi người: "..."

Đáp Trật: "..."

Vừa rồi vì vẻ bề ngoài nên Đáp Trật có được chút ít hảo cảm với nhóm thanh niên trí thức, bất ngờ vì điều này mà cảm tình trong lòng họ lại sụp đổ mất rồi.

Mặt mày Đáp Trật lúc đỏ lúc trắng, thật sự muốn cắn một ngụm cho nát răng!

....

Bên trong nhà ga ở tỉnh.

Bên trong chiếc xe lửa màu xanh có một đôi vợ chồng đi ra, nữ mặc váy bông, người đàn ông mặc bộ đồ màu xám tro, mặt mũi tràn ngập khó khăn.

Sau khi ra khỏi nhà ga, ông lão Hoa mới mở miệng phàn nàn nói: "Trong nhà đã nghèo đói tới như vậy, sao bà còn nhặt một con nhóc về nữa?"

Bà cụ Hoa biểu hiện "ông đúng là ngu ngốc" nói: "Ông cho rằng tôi làm như vậy là vì ai hả? Còn không phải vì con của chúng ta sao? Trong nhà của chúng ta nghèo như vậy, con trai mình lại là đứa ngốc, ông cho rằng có gia đình nào nguyện ý gả con gái mình tới trong nhà chúng ta chứ?"

Ông cụ Hoa vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ nói: "Cho nên... Bà muốn nuôi con bé này như con dâu nuôi từ nhỏ hả?"

Bà cụ Hoa gật đầu: "Đó là dĩ nhiên, một con nhóc thì ăn được bao nhiêu, vừa vặn nhà chúng ta bận rộn như vậy, con bé cũng có thể giúp một tay làm việc nhà. Tới khi đủ tuổi rồi, thì có thể làm vợ cho con trai mình, sau này sinh mấy đứa cháu trai, nhà họ Hoa chúng ta sẽ có hậu rồi!"

Ông cụ Hoa cảm thấy chủ ý này rất tốt, tán thưởng nhìn vợ của mình nói: "Vẫn là bà nghĩ chu đáo, vậy chúng ta mua chút đồ rồi đi về đi, chắc chắn con trai mình đang chờ chúng ta đây!"

Hai người một người thì ôm đứa nhỏ, một người thì khiêng bao tải, đi tới Cung tiêu xã.

Chờ khi bọn họ đi không lâu, một nam một nữ đi ra từ ngõ bên kia.

Hai người liếc nhau, người đàn ông đi theo, người nữ thì chạy như bay tới đồn công an.

Hoàng Học Văn vốn chỉ muốn vụng trộm đi theo phía sau công an trước khi bọn họ đến, không ngờ bị phát hiện!

Bà cụ Hoa quay đầu nhìn thoáng qua, nói với ông cụ Hoa: “Người kia vẫn luôn đi theo chúng ta, rất có thể là nghe được lời chúng ta vừa nói!”

Ông cụ Hoa cũng vụng trộm quay đầu nhìn qua, bị dọa trắng mặt: “Liệu tên đó có đi báo cảnh không?”

Bà cụ Hoa mắt tam giác hung ác nói: “Tôi chỉ sợ anh ta đã để người đi báo cảnh sát, nếu chúng ta bị bắt, con của chúng ta nhất định sẽ chết đói! Chuyện đến nước này, ông đành phải ra ngoài ngăn trở anh ta, tôi đi trước một bước, ông có thể chứ?”

Ông cụ Hoa cảm thấy mình không thể.

Thế nhưng cả đời ông ta nghe lời vợ, huống chi ông ta cũng không muốn nhà họ Hoa tuyệt hậu, hung ác nói: “Được, vậy tôi đi ngăn trở tên đó!”

Ông cụ Hoa quay đầu đi về phía Hoàng Học Văn, bà cụ Hoa tăng tốc đi như chạy.

Hoàng Học Văn không ngờ tới đối phương còn dám chạy về, không hề phòng bị bị ôm lấy eo.

Đến khi anh ta nhìn thấy người phụ nữ kia vội chạy trốn, trong lòng thầm nói một tiếng không tốt!

Anh ta dùng sức giãy dụa, nhưng đối phương lại dùng hết sức mạnh như một con trâu, gắt gao ôm lấy anh ta!

Mắt thấy người phụ nữ kia sắp biến mất khỏi tầm mắt, Hoàng Học Văn gấp chảy mồ hôi, ôm lấy bả vai ông ta dùng sức hất lên ——

Ông ta bị quăng ra ngoài, lộn một vòng trên mặt đất, ôi ôi kêu đau đớn.

Bình Luận (0)
Comment