Hoàng Học Văn liếc mắt đã nhìn ra ông ta đang giả vờ, anh ta không nghĩ nhiều, cất bước đuổi theo người phụ nữ kia.
Ai ngờ chạy được một nửa, đột nhiên nghe được sau lưng truyền đến tiếng thét chói tai của người qua đường: “A a a...... Người chết! Người chết!”
“Là người đàn ông phía trước, mặc quần áo màu đen, mọi người nhanh bắt tên đó lại, đừng để hắn chạy!”
Hoàng Học Văn nghe thấy người chết, lập tức dừng bước xoay người lại, sau đó nhìn thấy người qua đường dùng ánh mắt sợ hãi nhìn anh ta.
Rất nhanh đã có mấy người đàn ông vọt lên bẻ quặt hai tay anh ta: “Nhanh, nhanh bắt hắn đi đồn công an!”
Khi Đổng Tịnh mang theo cảnh sát tới thì thấy hình ảnh như vậy, chồng cô ta bị mấy người đàn ông khóa tay đè trên mặt đất, cách đó không xa, có một ông cụ nằm trên đất miệng sùi bọt mép, tiểu tiện bài tiết không kiềm chế, đã không còn thở.
Nội tâm cô ta đánh thót, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng.
Sau đó hai vợ chồng cùng bị mang về cục cảnh sát, mấy người qua đường đều làm chứng ông cụ là bị Hoàng Học Văn ném xuống mặt đất mới chết.
Hoàng Học Văn: “Lúc tôi đi ông ta còn rất tốt, huống chi người này là kẻ buôn người, vợ tôi có thể làm chứng!”
Một công an nói: “Anh nói ông ta là kẻ buôn người thì là sao? Chứng cứ đâu? Trẻ con bị bắt cóc ở đâu?”
“Đứa bé bị vợ ông ta ôm đi!”
Cảnh sát khẽ cười một tiếng: “Nói cách khác, anh căn bản không có chứng cứ! Hiện tại nếu tôi đánh chết anh, nói anh phạm tội cưỡng gian, chẳng lẽ anh chính là phạm tội cưỡng gian sao?”
Hoàng Học Văn hết đường chối cãi, tức giận đến cắn răng!
Cuối cùng pháp y tới, kiểm tra xong xác nhận ông cụ chết bởi bị kinh phong, nhưng theo pháp y học, cảm xúc kích động là một nguyên nhân dẫn đến bị kinh phong phát tác.
Nói cách khác, ông cụ này chết không liên quan gì đến Hoàng Học Văn.
Đồn công an tạm giam Hoàng Học Văn, cụ thể đợi chút nữa thẩm tra.
Hai vợ chồng Hoàng Học Văn và Đổng Tịnh lập tức cảm thấy trời đất sụp đổ!
Bọn họ chỉ muốn làm chuyện tốt cứu người, lại không ngờ đưa mình vào ngục giam!
Người tốt không có quả ngon, bất kể là ai trong lòng cũng sẽ không dễ chịu!
Đổng Tịnh lôi kéo tay chồng, khóc như mưa: “Anh chờ, em sẽ đi tìm người cứu anh!”
——
Bà cụ Hoa ôm Tiểu Uyển Nhi chạy vội, chuyên môn chạy vào ngõ nhỏ, chạy đến một chỗ gầm cầu, bà ta khom người trốn vào.
Tiểu Uyển Nhi ở trong ngực bà ta mở to mắt, sắc mặt trắng bệch, miệng mếu mếu sắp khóc.
Bà cụ Hoa trừng bé, vừa hung hăng véo mặt bé, hung ác nói: “Không được khóc, nếu không tao sẽ đánh chết mày!”
Tiểu Uyển Nhi lắc người một cái, nước mắt rớt xuống, khóc không ra tiếng.
Bé muốn về nhà, bé muốn cha.
Bà cụ Hoa thấy bé chỉ rơi nước mắt, cũng mặc kệ bé, ôm bé trốn dưới gầm cầu đến trời tối mới từ gầm cầu hạ chậm rãi leo ra.
Bà ta ôm Tiểu Uyển Nhi chậm rãi đi đến thôn Sơn Nam.
Thôn Sơn Nam chính là thôn nằm dưới góc núi Diệp Trân Trân nói, đất đai cằn cỗi, nhân khẩu thưa thớt, lại xa thành trấn, muốn ra một chuyến phải đi hơn nửa ngày đường, hết sức bất tiện.
Khi bà cụ Hoa về đến thôn Sơn Nam, sắc trời đã bắt đầu tảng sáng.
Bà ta cọt kẹt một tiếng đẩy cổng ra đi vào, con trai ngốc của bà ta đang ngủ trên giường, khóe miệng chảy nước miếng, trong phòng bừa bộn, hôi thối vô cùng, nhưng bà ta đã quen.
Bà ta đặt Tiểu Uyển Nhi cạnh con trai, còn mình thì về phòng ngủ.
Bà ta ngủ một giấc đến giữa trưa, sau đó bị tiếng khóc của Tiểu Uyển Nhi đánh thức.
“Ha ha ha, em gái, em gái! Em ăn, em ăn đi!” Sỏa Căn cao hứng vỗ tay, vừa nhét một khối bánh đã biến thành màu đen vào miệng Tiểu Oản Nhi.
Bánh kia vừa lạnh vừa cứng, cũng không biết để bao nhiêu ngày, Sỏa Căn không biết nặng nhẹ, dùng sức nhét bánh vào miệng Tiểu Uyển Nhi, lập tức liền làm môi bé chảy.
Tiểu Uyển Nhi thét chói cự tuyệt, nhưng bé nhỏ như vậy, sao có thể trốn đi đâu?
Bà cụ Hoa gãi đầu đi tới, mắng: “Con nhóc chết tiệt, có ăn mà còn khóc! Khóc cái gì, khóc tang hả? Sỏa Căn, kệ nó, con ăn đi!”
Động vật nhỏ yếu đến đâu đều có loại bản năng e ngại với nguy hiểm.
Nhìn thấy bà cụ Hoa, tiếng khóc Tiểu Uyển Nhi im bặt, thân thể nho nhỏ núp ở nơi hẻo lánh không ngừng run rẩy.
Có người nghe được động tĩnh, tới hỏi bà cụ Hoa: “Vừa rồi sao tôi nghe được ngươi nơi này có tiếng khóc bé gái?”
Bà cụ Hoa cười đắc ý: “Có họ hàng sinh thêm đứa con gái nuôi không nổi, đưa cho chúng tôi nuôi, nuôi lớn vừa vặn làm vợ Sỏa Căn nhà chúng tôi!”
Loại chuyện này thường xuyên nghe được, cho nên đám người nghe cũng không có cảm thấy có cái gì kỳ quái, ngược lại có người hỏi ông cụ Hoa sao vẫn chưa về.
Bà cụ Hoa hốt hoảng, nói ông ta về trễ chút, nhưng trong đầu lại bồn chồn.
Như vậy qua hai ba ngày, ông cụ Hoa vẫn chưa về, lúc này bà ta mới luống cuống.