"Ông ơi, cục đáng yêu to bự nhà ông đến đây!" Đại Kiều nhảy bắn qua tìm ông cô.
Tuy rằng đã đi học, nhưng ngày không cần đi học, cô và chị họ Đông Hà vẫn sẽ cùng học thêu thùa với ông cô.
Ngón tay cô quá ngắn, kim trên tay lại rất không nghe lời, luôn không có cách nào thêu ra thứ cô muốn.
Cô rất hâm mộ ông cô!
Tay của ông cô vừa thon dài vừa đẹp, không giống tay của những ông cụ khác, thậm chí mặt của người già có lốm đốm, da đen nhăn nheo, một chút cũng không đẹp!
Quan trọng hơn là, tay của ông cô rất linh hoạt!
Kim cầm ở trong tay ông, xe chỉ luồn kim, thoáng cái thêu ra một đóa hoa, thoáng cái đã thêu ra một con gà mái, giống như đúc, đẹp vô cùng!
Chị họ Đông Hà cũng không tệ, ông cô nói mông cô mọc kim, ngồi không đến một tiếng đã vặn đến vẹo đi, không chịu đựng bằng chị họ Đông Hà.
Ai, thật sự là phiền muộn!
Nhưng bà cô nói mỗi người đều có điểm sáng của mình, điểm sáng của cô chính là đáng yêu, hơn nữa cô phối màu rất đẹp!
Ông cô nói cô trời sinh rất nhạy cảm với màu sắc, về sau nếu có cơ hội, để người ta dạy cô học vẽ tranh.
Cô cảm thấy chủ ý này rất không tệ, có thể vẽ những thứ mình thích xuống!
"Em gái Đại Kiều, em đã đến rồi? Mau vào đi." Kiều Đông Hà nghe thấy tiếng của Đại Kiều, vui vẻ đáp.
"Đến đây, đến đây, cục đáng yêu to bự lập tức vào ngay!"
"Cười khúc khích ——"
Kiều Đông Hà che miệng nở nụ cười, cô ấy cảm thấy em gái Đại Kiều thật sự là rất đáng yêu!
Cũng không biết sau này cô lớn lên, nhớ tới mình mặt dày mày dạn thế này, có thể xấu hổ hay không?
Học thêu thùa một buổi sáng, giữa trưa Đại Kiều ở lại viện cũ bên này ăn cơm, cơm nước xong xuôi thì đến chỗ đó của hai người chị họ cô ngủ trưa.
Nửa giờ sau, Đại Kiều đột nhiên khóc ở trong mộng, khiến hai chị em Kiều Đông Hà và Kiều Đông Anh ở một bên hoảng sợ.
"Em gái Đại Kiều, em gái Đại Kiều, em làm sao vậy?" Kiều Đông Hà có chút không biết làm sao.
Kiều Đông Anh ngăn cản chị gái nói: "Chị, chị đừng đẩy em ấy lung tung, em đi kêu ông và bà lại đây."
Nói xong cô ấy bay nhanh chạy xuống giường, chạy tới phòng của ông và bà cô ấy.
Rất nhanh, hai người Kiều Tú Chi và Tiết Xuyên chạy lại đây.
Đại Kiều còn đang khóc, khuôn mặt nhỏ nhắn sung huyết đến đỏ bừng, ánh mắt nhắm chặt, lông mi dài dày ẩm ướt, nước mắt như đậu to không ngừng chảy ra từ trong đôi mắt.
Kiều Tú Chi vừa thấy tình hình này, cũng bị hù dọa đến nhảy dựng.
Bà đi qua, ôm Đại Kiều vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ khuôn mặt của cô kêu lên: "Đại Kiều, là bà, cháu mau tỉnh lại…"
Kêu vài lần, Đại Kiều mới tỉnh lại từ trong bóng đè, mở to mắt nhìn thấy bà cô, "Oa" một tiếng liền khóc: "Bà ơi, cháu mơ thấy em gái Tiểu Uyển Nhi bị người ta bắt đi… hu hu… Cháu vẫn đuổi vẫn đuổi, nhưng cháu đuổi không kịp bọn họ…"
Trong lòng Kiều Tú Chi "lộp bộp" một tiếng, lòng trầm xuống.
Chuyện bà lo lắng nhất rốt cục đã xảy ra.
Sau khi trấn an Đại Kiều, Kiều Tú Chi và Tiết Xuyên trở lại trong phòng mình nói: "Tôi muốn đi tỉnh thành tìm thằng năm và vợ nó, tôi luôn cảm thấy bọn họ đã xảy ra chuyện!"
Tiết Xuyên không đồng ý: "Biển người mờ mịt, bà đi đâu tìm? Hơn nữa, lỡ như bà đi, vừa lúc bọn họ lại trở về, vậy không phải bỏ lỡ sao?"
Kiều Tú Chi nghĩ một hồi nói: "Ông nói cũng có lý, tôi đợi nửa tháng nữa, nếu thằng năm bọn họ vẫn không có tin tức, đến lúc đó ông cũng đừng ngăn cản tôi."
Tiết Xuyên nắm tay bà nói: "Được, tôi không ngăn cản bà, đến lúc đó tôi cùng đi với bà!"
——
Đổng Tịnh chưa từng bị dày vò như vậy!
Từ sau khi chồng cô ta bị bỏ tù, mỗi ngày cô ta đều bôn ba tìm quan hệ dọc đường cho chồng.
Cô ta thật sự sắp sụp đổ, vài lần cô đều nhịn không được bụm mặt khóc rống lên ở trên đường.
Cô ta hối hận ngày đó vì sao không ngăn chồng lại, cô ta càng oán hận vì sao người tốt không có đền đáp tốt đẹp!
Hết lần này tới lần khác chị gái và anh rể cô ta đi công tác, tạm thời không liên hệ được!
Cách gì cô ta cũng nghĩ tới, có thể tìm người đều tìm cả, cô ta thật sự hết cách rồi!
Cô ta thật sự sắp chịu không nổi nữa!
Ngay khi Đổng Tịnh khóc đến nước mắt rơi đầy mặt, đầu choáng váng mắt sưng phồng, ngoài cửa truyền đến một tiếng đập cửa gấp gáp ——
"Tịnh Nhi, Tịnh Nhi, mở cửa, là chị!"
Chị!
Đôi mắt Đổng Tịnh đau xót, nước mắt lại chảy ra, đứng lên nghiêng ngả lảo đảo chạy tới mở cửa, nhìn thấy chị gái đứng ngoài cửa, cô ta bay qua bổ nhào về phía trước, lại khóc thành lệ nhân.
Đổng Tuyết ôm em gái, muốn trấn an cô ta.