Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 153 - Chương 153. Con Nuôi

Chương 153. Con nuôi Chương 153. Con nuôi

Thẳng đến nửa giờ sau, bấy giờ Đổng Tịnh mới tỉnh táo lại, cũng mãi cho đến lúc này, cô mới phát hiện trong lòng anh rể Sở Thiên Bách có một cô gái nhỏ.

"Cô bé này là con nhà ai? Sao cùng lại đây với chị và anh rể?"

Lúc trước chị cô ta và anh rể từng có một cô con gái, nhưng khi cháu ngoại gái ba tuổi chết non, chị cô ta và anh rể thương tâm đến nổi mấy lần chết ngất.

Bởi vì thân thể của chị cô ta không tốt, mấy năm nay vẫn không mang thai, cho nên lúc này nhìn thấy anh rể ôm một cô gái nhỏ trong lòng, cô ta rất tò mò.

Sở Thiên Bách nhẹ nhàng vuốt tóc cô bé, đáy mắt tràn ngập cưng chiều nói: "Đây là con gái anh chị, tên Sở Uyển, các em có thể gọi con bé là Uyển Uyển. Uyển Uyển, đây là dì nhỏ của con, con chào dì nhỏ con đi?"

Cô bé vỗ lên bờ vai anh ta, ôm chặt cổ anh ta, nghe nói như thế cũng không có một chút động tĩnh nào.

Sở Thiên Bách không có trách cô bé, ngược lại cười đến mặt mày cưng chiều cùng thương yêu: "Đứa nhỏ này trước đây sống không tốt, anh chị cứu con bé từ trên tay bọn buôn người."

Tuy rằng Đổng Tịnh rất tò mò, nhưng lúc này lòng cô gắn với chồng, bởi vậy rất nhanh đã chuyển đề tài tới nghĩ cách cứu chồng.

Sở Thiên Bách là phó huyện trưởng của huyện Nam Bình, năm trước mới vừa thăng lên, tuy rằng anh ta là phó huyện trưởng, nhưng trong tỉnh thành này, anh ta nói chuyện chưa hẳn được nghe vào.

Nhưng việc liên quan đến tính mạng và tương lai của em rể, anh ta chắc chắn sẽ không chối từ: "Trước tiên em không nên gấp gáp, anh đi ra ngoài tìm vài người, xem có thể để người ta khơi thông một chút hay không."

Hốc mắt Đổng Tịnh lại đỏ: "Anh rể, anh nhất định phải cứu Học Văn ra, nếu không em… Em cũng sống không nổi nữa!"

Đổng Tuyết lại ôm lấy em gái: "Em yên tâm đi, anh rể em anh ấy nhất định sẽ cứu Học Văn ra, người không phải chú ấy giết chết, nhiều lắm chúng ta dùng nhiều tiền chút!"

Sở Thiên Bách phải đi ra ngoài tìm người, đành phải giao cô bé trong lòng cho vợ.

Cô bé ôm chặt lấy cổ anh ta không buông tay, thân mình nhỏ bé run rẩy không ngừng.

Đổng Tịnh thấy thế, mày cau lại, càng tò mò nhìn chị gái.

Cô bé này nhìn qua có chút không quá bình thường, dù cho chị gái muốn nhận nuôi, cũng có thể nhận nuôi cái đứa trẻ hoạt bát đáng yêu!

Đổng Tuyết đi qua, dịu dàng đùa với cô bé nói: "Uyển Uyển, là mẹ mà, cha phải đi làm việc, mẹ ôm con được không?"

Khuyên can mãi, sau khi nói bảy tám lần, Đổng Tuyết mới như nguyện ôm lấy cô bé.

Sở Thiên Bách vội vàng rời khỏi nhà tìm người khơi thông.

Sau khi anh rể đi rồi, Đổng Tịnh ngâm một ly trà lài cô ta thích cho chị gái, pha một ly sữa lúa mạch tinh chất cho cô bé.

Đổng Tuyết ôm cô bé, dùng giọng điệu con nít nói: "Uyển Uyển, con thấy dì nhỏ con thương con lắm không, pha sữa lúa mạch tinh chất cho con, con mau cảm ơn dì nhỏ đi."

Cô bé vẫn không hề động như cũ, khuôn mặt nhỏ nhắn đơ như gỗ.

Nếu có người nhà họ Kiều ở đây, sẽ phát hiện, cô bé này không phải ai khác, chính là Tiểu Uyển Nhi - Kiều Đông Uyển.

Đổng Tịnh càng cảm thấy kỳ lạ: "Chị, sao anh chị nhận nuôi được đứa nhỏ này?"

Đổng Tuyết vuốt tóc đứa nhỏ, kể mọi chuyện cho em gái.

Thì ra lúc trước sau khi bà Hoa biết chồng mình chết, bà ta vừa thống hận Tiểu Uyển Nhi hại chết chồng mình, vừa sợ hãi cảnh sát tìm hiểu ngọn nguồn mò tới bên mình.

Cho nên luôn mãi lo lắng, quyết định bán Tiểu Uyển Nhi đi!

Chị họ của bà Hoa là buôn lậu, cho nên rất nhanh bà ta đã bán Tiểu Uyển Nhi ra ngoài.

Chị họ của bà Hoa vốn thấy bộ dạng Tiểu Uyển Nhi trắng trẻo non mềm, ngũ quan thanh tú, nghĩ muốn kiếm một khoản lớn, ai ngờ mua tới tay mới biết được cô bé này có bệnh!

Rõ ràng biết khóc, lại chưa bao giờ nói lời nào, bất kể bạn nói cái gì cô bé cũng không để ý tới người khác, bà ta hoài nghi đầu óc của cô bé này có vấn đề, cô bé như vậy làm sao bán được giá cao?

Vì thế bà liền mang cô bé về, làm ăn lỗ vốn bà ta cũng không làm, nhưng làm sao bà Hoa nguyện ý?

Hai chị em đánh một trận, cuối cùng bà Hoa trả một nửa số tiền, bảo chị họ bà để người ta mang đi như trước, bán đi càng xa càng tốt!

Chị họ bà oa cũng cảm thấy xui xẻo, vừa lúc những người buôn lậu khác nói với bà ta, có một sơn thôn xa xôi cần một cô gái nhỏ làm con dâu nuôi từ bé, con đối phương không phải thằng ngu, cũng bại liệt, hơn nữa trong nhà nghèo khó, sợ sau này không cưới nổi vợ, cho nên muốn mua một cô bé làm con dâu nuôi từ bé.

Chị họ bà Hoa lập tức giao Tiểu Uyển Nhi cho đối phương, ai ngờ Tiểu Uyển Nhi luôn rất trầm mặc ngoan ngoãn vùng vẫy vào lúc này, chạy thoát ra ngoài từ trong tay bà ta.

Bình Luận (0)
Comment