Chị họ bà Hoa và người buôn lậu nọ đều hoảng sợ, lập tức đuổi theo.
Tiểu Uyển Nhi chạy đụng lung tung, vừa chạy ra ngõ nhỏ liền đụng phải Sở Thiên Bách vừa vặn đi ngang qua.
Sở Thiên Bách đang đi trên đường, đột nhiên bị một vật nhỏ đụng phai.
Anh ta cúi đầu, nhìn thấy một cô bé lộn xộn ôm chặt lấy đùi anh ta, vẻ mặt hoảng hốt lo sợ.
Anh ta đang thấp giọng hỏi cô bé đã xảy ra chuyện gì, thì nhìn thấy trong ngõ nhỏ có một nam một nữ đuổi tới, anh ta lập tức cảm thấy không thích hợp, theo bản năng bảo vệ cô bé.
Chị họ bà Hoa không nghĩ tới thịt đến miệng còn bay, liền nói cô bé là cháu gái mình, bảo Sở Thiên Bách trả lại cho bà ta!
Sở Thiên Bách thấy bộ dạng của bà ta và cô bé không có chỗ nào tương tự, hơn nữa cô bé rất sợ hãi hai người bọn họ, anh ta nói cái gì cũng không nguyện giao cô bé ra.
Anh ta lập tức kêu người qua đường hỗ trợ báo nguy, sau đó cùng người qua đường chung tay bắt hai người đến, cùng đưa tới cục cảnh sát.
Ở trong cục cảnh sát, chị gái bà Hoa khai báo, cô bé này là con gái của cháu ngoại trai bà ta, cháu ngoại trai và vợ cháu ngoại trai bà ta đã chết bệnh vào một tháng trước, tạm thời giao cô bé cho bà ta nuôi dưỡng và dạy dỗ trước, bà ta nuôi không nổi, nên muốn bán cô bé.
Sau khi Cảnh sát đi thăm dò, phát hiện chị họ bà Hoa không có nói sai, một tháng trước cháu ngoại trai của bà ta và vợ cháu ngoại trai đã chết, cũng quả thật giao con gái duy nhất cho bà ta nuôi nấng.
Nhưng cảnh sát không biết chính là, nửa tháng trước con gái của cháu ngoại trai chị gái bà Hoa đã bị bán đi.
Chị họ bà Hoa ở một mình, không có lui tới gì với hàng xóm, cũng sẽ không có người nào từng thấy bộ dáng của con gái cháu ngoại trai bà ta.
Cảnh sát qua điều tra, đều nói là một cô bé bốn năm tuổi, chỉ gặp mặt xa xa một lần, cái khác cũng không biết.
Lý do chị họ bà Hoa không khai ra bà Hoa, là muốn sau khi bà ta vào tù, bà Hoa có thể thay bà ta chăm sóc cháu trai của bà ta, mấy năm trước con trai của bà ta và con dâu đã chết rồi, trong nhà chỉ còn lại một đứa cháu trai lớn tuổi.
Án tử rất nhanh đã phá, chị họ bà Hoa bị hình phạt hai mươi năm, bọn buôn người bị phán bắn chết.
Bởi vì Tiểu Uyển Nhi "Cha mẹ chết sớm" thành cô nhi, bị đưa đến viện phúc lợi, vào lúc này, Sở Thiên Bách đưa ra yêu cầu nhận nuôi Tiểu Uyển Nhi.
Viện phúc lợi nhiều gánh nặng, có thể ít một người thì ít một người, hơn nữa, cô bé này vẫn không chịu mở miệng nói chuyện, trừ Sở Thiên Bách, nhìn thấy ai cũng sợ hãi, cho nên bây giờ có người nhận nuôi, cục cảnh sát cục và viện phúc lợi hiển nhiên vui mừng.
Đổng Tịnh nghe xong thở dài: "Đứa nhỏ này gặp được các chị, cũng là may mắn của con bé."
Tuy rằng Sở Thiên Bách chỉ là phó huyện trưởng của địa phương nhỏ, nhưng dù sao vẫn có nhân mạch của mình.
Có anh ta ra tay, không đến ba ngày, Hoàng Học Văn đã được thả ra.
Đổng Tịnh nhìn thấy chồng gầy một vòng lớn, ôm anh ta lại khóc thành lệ nhân một lần nữa!
Xong xuôi chuyện của em gái, Đổng Tuyết liền cùng Sở Thiên Bách, dẫn con gái Sở Uyển trở về huyện Nam Thiên.
——
Một tháng qua, với Kiều Chấn Dân mà nói, hoàn toàn chịu dày vò.
Mỗi một ngày mở mắt, ông ta đều khát vọng mình chưa từng tới thị trấn!
Ngày hôm đó ông ta lập tức báo nguy, nhưng biển người mênh mông, muốn tìm một người nói dễ hơn làm?
Hơn nữa vợ ông ta lại bị bệnh, một mình ông ta phải chăm sóc vợ, vừa phải phối hợp cảnh sát tìm người, không đến vài ngày, cả người ông ta đã gầy mất dạng.
Cảnh sát cục công an thấy ông ta cứ sốt ruột như vậy, liền giúp ông ta liên hệ cục công an ở tỉnh thành bên kia, nhưng vẫn không có tin tức gì.
Sau đó thân thể vợ ông ta hơi tốt một chút, ông ta liền tự mình đến tỉnh thành đi tìm người.
Ông ta tìm người vẽ một bức hình Tiểu Uyển Nhi, mỗi ngày cầm hình Tiểu Uyển Nhi ở nhà ga hỏi người, hỏi tới cuối cùng, nhân viên quản lý nhà ga vừa thấy ông ta đã đuổi người, nói ông ta làm rối loạn an ninh trật tự.
Tiền tiêu như nước chảy ra ngoài, nhưng một chút tin tức của Tiểu Uyển Nhi cũng không có.
"Chấn Dân, anh nói một câu với em đi, dù cho nửa câu cũng tốt." Trần Xảo Xảo lôi kéo tay áo của chồng bà ta, hai gò má lõm xuống che kín nước mắt, "Em biết sai rồi, em thật sự biết sai rồi, ngày đó em không nên vứt bỏ đi gánh nặng, em…"
Nói xong lời cuối cùng, bà ta nghẹn ngào cả người run rẩy, nửa chữ cũng nói không nên lời.
Hai mắt Kiều Chấn Dân che kín tơ máu đỏ rực, kéo tay vợ ra nói: "Không, không phải lỗi sai của em, là lỗi sai của anh! Anh biết rõ em không thích đứa nhỏ Tiểu Uyển Nhi, còn muốn để đứa nhỏ lại cho một mình em trông giữ, là lỗi sai của người làm cha này!"
Nói xong, ông ta ác độc tát mình hai cái!