Cả người Trần Xảo Xảo lảo đảo một chút, sắc mặt trắng như tờ giấy, môi khô khốc mở ra đóng lại nói: "Em không có, em không có không thích Tiểu Uyển Nhi, em là… Cảm thấy con bé không đủ thông minh, nhưng em không có không thích con bé, càng không nghĩ tới muốn vứt bỏ con bé!"
Từ nhỏ bà ta đã thích người thông minh, lúc trước coi trọng cậu chàng nông thôn Kiều Chấn Dân cũng là bởi vì thích sự thông minh của ông ta.
Cũng bởi vậy bà ta rất thích Tiểu Kiều, mấy lần bà ta từng nhắc tới với chồng bà ta, nếu Tiểu Uyển Nhi có thể thông mình giống như Tiểu Kiều thì tốt rồi.
Nhưng Tiểu Uyển Nhi không chỉ không thông minh, ngay cả làm một người bình thường cũng rất khó khăn.
Nhưng cho dù như vậy, bà ta cũng chưa từng giống Phương Tiểu Quyên ngược đãi Tiểu Uyển Nhi!
Kiều Chấn Dân bi thương nhìn bà ta một cái: "Em không có ngược đãi con bé, nhưng cho tới bây giờ em cũng không thích con bé, anh thường xuyên phải đi ra ngoài chạy xe, em ở chung với con lâu nhất, con bé lại chưa bao giờ gần gũi với người mẹ là em, em có nghĩ tới vì sao không?"
Thân mình Trần Xảo Xảo lại lảo đảo một hồi, môi run rẩy, nửa chữ cũng nói không nên lời.
Kiều Chấn Dân cũng không nói gì nữa, lên giường nằm xuống nói: "Ngủ đi, ngày mai chúng ta trở về trong thôn đi."
Lại qua nửa tháng, vẫn không có tin tức của chú năm.
Kiều Tú Chi định đi theo đội sản xuất yêu cầu thư giới thiệu, sau đó cùng Tiết Xuyên đến tỉnh thành tìm người.
Đúng lúc này, Kiều Chấn Dân trở về.
Nhưng ba người rời cửa, lại thiếu một người.
Một đường lại đây, đều có người hỏi hai vợ chồng Kiều Chấn Dân.
"Thằng năm, sao mọi người ngày hôm nay trở về rồi? Ngày hôm nay Cung tiêu xã không cần đi làm sao? Ồ, con gái của hai người đâu, sao không mang về?"
"Đúng vậy, Tiểu Uyển Nhi nhà hai người đâu? Không phải để con bé lại trên trấn chứ?"
"Người trẻ tuổi bây giờ chính là vô trách nhiệm như vậy sao? Hai vợ chồng trở về thì tại sao lại không mang con gái cùng về chứ?"
Mặc kệ thôn dân nói cái gì, hai người Kiều Chấn Dân và Trần Xảo Xảo đều không hề trả lời.
Người trước thì mặt tối sầm lại, người sau thì mặt trắng xám, thân thể run rẩy, dường như lúc nào cũng có thể sẽ ngã xuống.
Thôn dân xem bộ dáng này của hai người, nhất thời liền có loại cảm giác bọn họ không quan tâm người khác nói gì.
Có người nói: "Không phải là đến Cung tiêu xã làm nhân viên vận tải tạm thời sao? Có gì đặc biệt, chỉ mới là nhân viên tạm thời mà đã xem thường người ta như thế, nếu như chuyển chính thức, vậy chẳng phải là muốn lên trời hay sao?"
Có người liền nói: "Bà cả nghĩ quá rồi, thằng năm không phải người như thế, tôi nhìn sắc mặt hai vợ chồng bọn họ đều không tốt, nói không chừng là có chuyện gì đó xảy ra."
"Ôi, bà nói như thế cũng đúng thật. Chậc chậc chậc, quả nhiên có mấy người trời sinh mang xui xẻo, chỉ cần dính vào một chút thôi thì không ai có thể tránh khỏi."
Người này nói tới ai, trong lòng mọi người rõ ràng.
Ngẫm lại thật giống là chuyện như vậy, khoảng thời gian này, bất kể là nhà họ Kiều hay là nhà họ Phương đều xui xẻo như nhau.
Nhà họ Phương càng thảm hại hơn, một cô con dâu chết rồi, hiện tại bốn người trưởng bối của nhà mẹ đẻ còn đang ở nhà họ Phương chưa đi.
Hai mẹ con nhà họ Phương một người gãy xương đùi, một người bị sái eo, cũng không thể đứng được, nếu còn tiếp tục như thế, toàn gia chỉ có thể uống gió tây bắc trừ cơm.
Có mấy người hiếu kỳ hai vợ chồng Kiều Chấn Dân làm sao, liền đi theo đến nhà họ Kiều.
Kiều Chấn Quốc đang muốn gọi em hai lại đây ăn cơm trưa, đẩy mở cửa viện nhìn thấy Kiều Chấn Dân, kinh ngạc một hồi: "Thằng năm, em dâu, sao mọi người trở về? Ồ, Tiểu Uyển Nhi đâu? Tại sao không đồng thời trở về?"
Một tay Kiều Chấn Dân khoát lên trên bả vai anh trai mình, âm thanh có chút khàn khàn nói: "Anh cả, chúng ta đi vào lại nói."
Mặc dù Kiều Chấn Quốc có chút đần độn, nhưng cũng không phải hoàn toàn nhìn sắc mặt không hiểu, vội vàng gật đầu nói: "Vậy hai đứa đi vào trước, anh đi đón thằng hai lại đây."
Kiều Chấn Dân gật đầu, không nhìn Trần Xảo Xảo phía sau một chút nào, đi thẳng vào.
"Chú năm, chú đã về rồi. Có mang cái gì trở về cho tụi con không?" An Bình xông lên trước vọt ra.
Lúc trước mỗi khi Kiều Chấn Dân về nhà, đều sẽ mang một ít kẹo bánh khô về cho cháu trai cháu gái, vì lẽ đó An Bình mới hỏi như vậy.
Kiều Chấn Dân còn chưa mở lời, Kiều Đông Anh liền chạy lên, cho em trai một đập: "Chú năm mới trở về em đã quấn quít hỏi chú cái này, tới đây làm bài tập xong đi, bằng không buổi tối em đừng hòng ăn cơm."
Cái tên ngu ngốc này, lẽ nào không thấy sắc mặt chú năm rất không tốt hay sao?