Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 158 - Chương 158. Lão Nhị Đi Được

Chương 158. Lão Nhị đi được Chương 158. Lão Nhị đi được

Bà Cố nằm nhoài ở đầu tường bên này, một mặt đã hóng được chuyện hay ho rồi.

Động tác của bà ta nhanh chóng từ cây thang leo xuống, sau đó cũng không dọn cây thang liền vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.

Kiều Lão Ngũ làm lạc mất con gái.

Chuyện lớn như vậy, bà ta phải mau mau nói cho mọi người biết.

"Ai, mọi người biết Kiều Lão Ngũ trước kia tại sao lại có dáng vẻ trông như sắp chết không? Tôi biết. Thì ra là con gái của anh ta bị lạc mất rồi."

"Mọi người biết không? Con gái Kiều Lão Ngũ lạc mất rồi, giống như là vợ anh ta làm mất."

"Vợ Kiều Lão Ngũ làm lạc mất con gái, lần này Kiều Lão Ngũ trở về, chính là muốn cùng vợ anh ta ly hôn, chậc chậc chậc, nhà họ Kiều vừa mới qua bao lâu lại có người muốn ly hôn."

"Mọi người nói nhà họ Kiều đây là muốn làm gì? Một người ly hôn cũng thôi đây, đây còn là ba người, lẽ nào toàn bộ đều muốn ly hôn hay sao? Sau này còn có ai dám kết thân gia cùng nhà họ Kiều?"

Bà Phương chống gậy đang từ nhà con gái thăm cháu trai bảo bối trở về, nghe nói như thế, nhất thời vui vẻ suýt chút nữa nhảy lên.

"Ôi yêu, lúc trước chạy đến nhà tôi, nói con gái của tôi nơi này không tốt nơi đó không được, vẫn cứ buộc hai đứa nhỏ ly hôn, hiện tại mọi người đều nhìn thấy, đến cùng là ai thích gây chuyện, đến cùng là ai có bệnh? Con gái của tôi hiện tại gả tới nhà họ Vương hưởng phúc, nhưng nhìn người nhà kia, một, hai, ba đứa con đều ly hôn."

Mụ ta giơ ra ba đầu ngón tay, lúc ẩn lúc hiện ở trước mặt mọi người.

"Nhà họ Phương chúng ta lúc trước cũng là xui xẻo, sao có thể làm xui gia với một nhà như thế? Đại Kiều gieo vạ kia càng không được, liên lụy nhà họ Phương chúng ta đến hiện tại, ai nha, đúng rồi, người con dâu kia của tôi khẳng định là bị đồ gieo vạ khắc chết, tôi trở về. . ."

Mụ ta còn chưa nói hết, liền nghe đến có một người phụ nữ từ bờ sông vội vàng chạy tới, một bên gọi một bên rít gào: "Ai nha, không hay rồi, người đâu mau tới, có đứa nhỏ rơi vào trong nước rồi."

Có trẻ con rơi xuống nước?

Trẻ con lớn nhỏ trong thôn này không đứa nào là không thích đến bờ sông chơi.

Mùa xuân mò cá, mùa hè bơi lội, hiện tại băng trên sông đã sớm hòa tan, gần đây thường thường có thể nhìn thấy có đứa nhỏ đi ra bờ sông.

"Ôi, Cẩu Oa nhà tôi không biết có đến bờ sông hay không?"

"Cẩu Đản nhà tôi cũng khả năng đi tới, tôi phải mau chóng tới nhìn."

Người trong nhà có trẻ con đều dồn dập chạy như bay hướng về bờ sông.

Bà Phương nhìn thấy mọi người như ong vỡ tổ chạy, chưa hết thòm thèm bĩu môi.

Làm sao tất cả đều chạy, mụ ta còn có thể lại nói đến nửa ngày.

Khi mụ ta chống gậy chuẩn bị về nhà, liền nghe thấy người phụ nữ vừa mới tới báo tin kéo tay nói: "Bà Phương, làm sao mà bà vẫn còn đứng ở nơi này, Phương Hữu Nhục nhà bà rơi xuống sông, thời điểm tôi lại đây gọi người nó vẫn còn chưa được cứu lên, bà mau chóng tới đi."

Bà Phương choáng váng.

Sau một khắc thẹn quá thành giận, mụ ta nâng cây gậy trong tay lên muốn đánh đến đối phương: "Lão bà lắm mồm, dám nguyền rủa Hữu Nhục nhà tôi, dám nguyền rủa Hữu Nhục nhà tôi. Xem tôi đánh chết bà."

Bà ta vừa mới từ trong nhà con gái đi ra một lát, hai cháu trai bảo bối làm sao có khả năng nhanh chóng chạy đến bờ sông như vậy?

Vì lẽ đó mụ la sát khẳng định là bà ta đang nguyền rủa cháu trai bảo bối của mình.

Người phụ nữ kia cầm lấy cây gậy trong tay bà, dùng sức đẩy một cái: "Lòng tốt không được báo đáp, không tin thì thôi. Phi, sau này có chuyện gì, đừng nói là tôi không thông báo cho nhà họ Phương các người."

Nói xong bà ta xoay người đi, thông báo cho những gia đình khác.

Bà Phương suy nghĩ một chút, vẫn cảm thấy không tin, cầm gậy từng bước từng bước đi về trong nhà.

Kiều Chấn Quốc một mặt hưng phấn nói: "Em hai, không nghĩ đến em lại lừa gạt mọi người lâu như vậy."

Kiều Chấn Quân một mặt bình tĩnh: "Em cũng không phải có ý định gạt mọi người, em chỉ là muốn luyện tập tốt rồi thì sẽ cho mọi người một niềm vui bất ngờ."

Kiều Chấn Quốc cũng không bám vào việc này không tha, cười ha ha nói: "Cha và mẹ nhìn thấy em có thể bước đi, nhất định sẽ rất vui vẻ."

Vừa nãy ông ta đi đến tiểu viện nhà họ Kiều chuẩn bị kêu em trai sang nhà cũ ăn cơm, ai biết vừa đi vào lại nhìn thấy em hai đang trong phòng đỡ vách tường luyện tập bước đi, lúc đó ông ta sợ đến con mắt cũng sắp rớt xuống đất.

Nghe thấy có trẻ con rơi xuống nước, người ta dồn dập đi về phía bờ sông, khi hai anh em Kiều Chấn Quốc chạy gấp tới thì đột nhiên dừng lại.

Bọn họ vừa nãy thật giống như nhìn thấy Kiều Chấn Quân đang bước đi?

Không thể nào, hẳn là hoa mắt rồi phải không?

Bình Luận (0)
Comment