Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 159 - Chương 159. Giành Nhau

Chương 159. Giành nhau Chương 159. Giành nhau

Kiều Chấn Quân đã bại liệt thành như vậy, đừng nói bước đi, đứng lên thôi cũng là vấn đề, cho nên chính là hoa mắt.

Mọi người quay đầu, định thần nhìn lại, xoa xoa con mắt một chút nhìn lại lần nữa.

Ôi má ơi, người kia thật sự là Kiều Chấn Quân mà…

Có vài người vốn chỉ muốn tới bờ sông để xem náo nhiệt, nhưng lúc này lại quyết định không đi nữa!

Chuyện bên này mới nóng bỏng hơn đây!

Bọn họ vây một vòng xung quanh Kiều Chấn Quân: "Kiều Lão Nhị, sao ông đột nhiên tốt thế hả?"

"Đúng vậy, đúng vậy, trước đó không phải bác sĩ nói mổ cũng không tốt lên được sao?"

"Không sai, không sai đâu, lúc trước tôi cũng nghe bác sĩ nói như thế, bác sĩ còn nói đời này ông chỉ có thể nằm trên giường thôi!"

Lúc trước có vài người dân và đội trưởng đội sản xuất cùng đưa Kiều Chấn Quân lên bệnh viện trên trấn, những lời bác sĩ nói mọi người cũng nghe được, cho nên lúc này mới có thể ngạc nhiên như vậy.

Kiều Chấn Quân gãi đầu, hơi ngại nói: "Tôi cũng không biết. Lúc trước khi bắt đầu, tôi cảm thấy thắt lưng mình không đau nhức gì, sau này hai chân dầm có cảm giác, một tháng qua, tôi bắt đầu tập đi đường, chẳng qua bây giờ vẫn chưa thể đi lâu được."

"Trước khi bắt đầu, là lúc nào vậy?" Có một người dân mang theo dáng vẻ như Sherlock Holmes phải hỏi tới cùng.

Kiều Chấn Quân ngơ ngạc một lúc, nói qua loa: "Cái này tôi cũng không rõ lắm, sắp ăn cơm trưa rồi, chúng tôi phải đi trước đây."

Ông nói xong thì vịn tay anh trai rời đi.

Mấy người dân lại chưa thỏa mãn.

Người có dáng vẻ như thám tử tư kia nói: "Các người quên rồi sao? Lúc trước khi Kiều Lão Nhị và Phương Tiểu Quyên ly hôn, cây lê bảy tám năm chưa nở hoa trong sân nhỏ nhà họ Kiều lại chợt nở hoa, mùa đông hoa nở đầy cây, việc này chính là việc khá lạ đấy!"

"Tôi nhớ rõ rồi, nghe nói gần đây cũng đã kết quả, qua một khoảng thời gian nữa chắc là có thể ăn được rồi!"

"Không biết tới lúc đó tới nhà họ Kiều xin vài quả, bọn họ có chịu cho hay không thôi?"

"Nằm mơ thì hơn!" Người dân dáng vẻ thám tử tư lại tằng hắng nói: "Sau khi Phương Tiểu Quyên đi, còn truyền ra chuyện con gà máy chưa lần nào đẻ trứng của nhà họ Kiều lại đẻ trứng, sau đó đứa bé Đại Kiều cà lăm cũng tốt lên, còn có chuyện chia thịt heo mấy ngày trước. Thế mà nhà họ Kiều lại được nhiều phần nhất, tận ba mươi cân đấy!"

Nghĩ tới ba mươi cân thịt heo, mọi người lại nuốt vội xuống một ngụm nước bọt.

"Nhưng nhà họ Kiều cũng xảy ra nhiều chuyện không tốt, ông nhìn năm đứa con của họ đi, hai đứa ly hôn, nghe nói bây giờ Kiều Lão Ngũ cũng muốn ly hôn luôn rồi, cái này thì gọi là tốt gì chứ?"

Người kia cười nhạo một tiếng: "Nhà ai không có vài chuyện không tốt chứ? Theo tôi thấy, nhà họ Kiều cắt đứt quan hệ với nhà họ Phương là thông minh nhất, bà nhìn nhà họ Phương phá hoại lần lượt từng thứ mà xem, không dứt được, vậy mà nhà họ Vương lại nhặt chiếc giày rách kia về, sau này còn gặp biết bao phiền phức!"

Kiều Chấn Quân vịn tay anh trai của ông đi vào nhà cũ nhà họ Kiều.

Mọi người thấy dáng vẻ này của ông đều bị dọa cho ào ào đứng dậy.

Kiều Tú Chi là người tỉnh táo lại trước nhất, vẻ mặt ngạc nhiên và vui mừng nói: "Thằng hai này, chân của con..."

Kiều Chấn Quân cười nói: "Mẹ à, chân của con có thể đi bộ được, trước đó có cảm giác rồi chỉ là con muốn tạo cho mọi người một niềm vui bất ngờ thôi, cho nên vẫn luôn không nói cho mọi người biết!"

Dù Kiều Chấn Dân u sầu đầy bụng, nhưng lúc này nhìn thấy anh hai có thể đứng lên lại, ông ta cũng thật sự rất vui!

Đại Kiều chạy tới, ôm chân cha của cô, ngửa đầu lên cười nói: "Cha ơi, cha có thể đi bộ rồi!"

Thật sự là quá tốt!

Lúc trước cô cho cha uống nước viên ngọc châu, chẳng qua chỉ ôm tư thế thử mà thôi, không ngờ lại có hiệu quả tốt như thế!

Cô thật sự phải cảm ơn con cá nhỏ kia. Nếu đời này còn gặp lại con cá nhỏ thì tốt rồi!

Kiều Chấn Quân vuốt đầu nhỏ của cô, cười nói: "Đúng rồi, cha có thể đi đường."

Sau này đứa nhỏ này sẽ không cực khổ như vậy nữa, mình sẽ không trở thành gánh nặng cho cô nữa!

Trong lòng Kiều Tú Chi vô cùng vui sướng, dặn dò Vạn Xuân Cúc: "Vợ thằng cả à, con đi xào thêm một bàn thịt khô với nấm hương đi!"

Vạn Xuân Cúc bị gọi tên, khóe mắt vui sướng tới đầy nếp nhăn, chạy nhanh như bay nói: "Được mẹ ạ, con đi ngay!"

Qúa hay rồi, đợi tới lúc xào rau, bà ta có thể lén ăn vụng mấy miếng thịt khô!

Trần Xảo Xảo chủ động đứng lên nói: "Chị dâu, chị đang mang thai, vẫn để em đi làm đi!"

Nếu là trước kia, chắc chắn Trần Xảo Xảo sẽ không chủ động nhận việc làm, nhưng bây giờ Uyển Nhi của bà ta đã bị mất rồi, chồng bà ta lại không để ý tới bà ta, bà ta cảm thấy mình như người tội lỗi chồng chất tới nơi rồi.

Bà ta không muốn ly hôn với Kiều Chấn Dân, cho nên bây giờ bà ta muốn phải làm ngay cái gì đó, để lấy chút cảm tình của người nhà họ Kiều.

Bình Luận (0)
Comment