Cô có thể mang kẹo cho chị họ, cũng có thể cho cô ấy toàn bộ tiền lẻ, thế nhưng quần áo của cô đều là người thân làm cho cô, cô không muốn cho bất luận người nào.
"Đại Kiều, tại sao em có thể như vậy chứ? Trước đây đáng thương như vậy, chị còn giúp em làm việc nhà. Hiện tại em trở nên tốt đẹp rồi nhưng không muốn giúp chị, em. . . hu hu. . . Lẽ nào em muốn trơ mắt nhìn chị bị chết đói sao? Em thương cảm chị một chút đi mà."
Trần Chiêu Đệ khóc lóc thảm thương.
Nếu như cô ấy lớn lên trắng trẻo một chút sẽ khiến cho người khác cảm thấy thương cảm, đáng tiếc dung mạo của cô ấy khó coi, da dẻ cũng hơi đen.
Trong lòng Đại Kiều có sự không thoải mái không nói ra được.
Cô muốn đem tay rút trở về, nhưng Trần Chiêu Đệ bám rất chặt.
"Làm gì làm gì, còn không buông tay, em không thấy tay em gái Đại Kiều bị nắm đến đỏ lên rồi sao?"
Trong miệng Kiều Đông Anh nhai thịt heo, trừng hai mắt đi tới.
Trần Chiêu Đệ vừa nhìn thấy Kiều Đông Anh, thân thể run lên, theo bản năng liền buông tay Đại Kiều ra.
Sau đó khóc ríu rít: "Chị họ Đông Anh, em không có bắt nạt Đại Kiều, em chỉ là bị mẹ mình ép, nếu như em không thể từ chỗ Đại Kiều lấy được quần áo mới, mẹ thật sự sẽ không cho em ăn cơm, chị thương em một chút đi mà."
Kiều Đông Anh cười lạnh một tiếng: "Chỉ vì cảm thấy em đáng thương, Đại Kiều nhất định phải đem quần áo mới cho em sao? Vậy thì lần sau, em tiếp tục nói em đáng thương, có phải là muốn tất cả mọi thứ của nhà họ Kiều chúng ta đều phải cho em, bằng không thì đều là người xấu có đúng hay không?"
Trần Chiêu Đệ chảy nước mắt lắc đầu: "Em không có nói như vậy."
"Nhưng trong lòng em nghĩ như vậy." Kiều Đông Anh nói trúng tim đen.
Trần Chiêu Đệ thật sự rất đáng thương, nhưng người đáng thương cũng tất có chỗ đáng trách.
Cô ấy biết rõ yêu cầu của mẹ mình là không đúng, nhưng cô ấy xưa nay sẽ không phản kháng, còn dùng sự đáng thương của chính mình đi bức bách những người khác.
Trước đây mọi người không nhìn thấu điểm này của cô ta, còn rất đồng tình trợ giúp nhiều lần.
Nhưng người này chính là không có tim không có phổi, cô ta cảm giác mình rất đáng thương, cho nên cho rằng trợ giúp của những người khác đối với mình đều là nên, xưa nay không biết cảm ơn.
Trước đây bà nội nhìn cô ta đáng thương, nhiều lần giúp cô ta nói chuyện, mua thức ăn cho, nhưng người này trái lại quay đầu lại liên thủ với mẹ mình, dùng chiêu này lừa gạt bà nội.
Cho nên người đáng thương như thế, cũng không đáng đồng tình.
Kiều Đông Anh nhìn Đại Kiều ngoắc ngoắc tay: "Đại Kiều lại đây, đừng để ý tới nó, nếu như lại dám dây dưa với em thì chúng ta liền đi nói cho bà nội."
Đại Kiều nhìn chị họ Chiêu Đệ một chút, từ bên trong yếm lấy ra hai viên kẹo sữa, đi qua nói: "Đây là kẹo cho chị ăn, em đi đây."
Trần Chiêu Đệ nhìn kẹo sữa trong tay, nghĩ đến sau khi trở về sẽ bị mẹ đánh, nước mắt lần thứ hai chảy xuống.
Cô ta đáng thương như thế, tại sao bọn họ không thể giúp cô ta một lần?
——
Sau khi mọi người ăn tiệc xong, thôn dân từ từ tản đi, có một vài phụ nữ lưu lại hỗ trợ thu thập bát đũa.
Thu thập xong, Kiều Tú Chi cũng không keo kiệt, mang cơm nước còn lại phân cho mọi người, cho bọn họ mang về.
Mọi người cười đến thấy răng không thấy mắt, đều tán thưởng Kiều Tú Chi biết làm người.
Viện nhà cũ họ Kiều ồn ào suốt một ngày, vào lúc này rốt cục yên tĩnh lại.
Kiều Hồng Mai vắt chân ngồi ở bên trong nhà chính, sau khi cơm nước xong, ả vẫn giữ tư thế này, như cho răng chính mình là khách quý, tuyệt đối không nghĩ đến muốn đưa tay hỗ trợ.
Kiều Tú Chi đi tới, lạnh mặt nói: "Ăn tiệc cũng ăn xong, cô có thể đi rồi."
Kiều Hồng Mai lập tức trầm mặt xuống, nhảy lên nói: "Có ai làm mẹ như mẹ sao chứ?"
"Kiều Tú Chi tôi làm việc làm người, từ trước đến giờ xứng đáng bốn chữ trời đất chứng giám, người khác đối xử với tôi thế nào thì tôi sẽ đối xử với họ thế đó." Kiều Tú Chi lạnh lùng nói.
Một đại gia đình năm người lại đây vừa ăn uống vừa mang về, còn ả ngay cả một chút đồ vật mang đến cũng không có.
Như vậy cũng thôi đi, người trong nhà đều bận bịu đến không ngừng chân, ả ngược lại rất hay, một chút ý định giúp đỡ cũng không có, thật sự coi mình là lão phật gia?
Kiều Hồng Mai tức giận đến cả khuôn mặt đều hồng thấu.
Ả hít sâu một hơi nói: "Mẹ, lần này con trở về, không phải cãi nhau với mẹ, con muốn mượn ít tiền, tiệm cơm Quốc Doanh muốn góp vốn xây nhà, chúng ta còn thiếu một chút tiền."
Kiều Tú Chi hỏi: "Vậy cô muốn mượn bao nhiêu?"
Kiều Hồng Mai cho rằng mẹ ả đây là đồng ý, sắc mặt nhất thời đẹp đẽ lên: "Cũng không nhiều, chỉ có. . . Ba trăm đồng, tiền này chúng ta nhất định sẽ trả lại."