Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 169 - Chương 169. Cầu Xin

Chương 169. Cầu xin Chương 169. Cầu xin

Còn những người đàn ông trong thôn khác, hoặc là quá xấu hoặc là quá già hoặc là quá nghèo hoặc là trong tay không có quyền lợi gì, nhìn tới nhìn lui, cũng không có ai sánh bằng Kiều Chấn Quốc.

Kiều Chấn Quốc là thất bại đầu tiên trong cuộc đời này của cô ta, cô ta đối với chuyện này vẫn canh cánh trong lòng, cho nên sau khi luôn cân nhắc, cô ta quyết định hướng dẫn đối phương.

Nhưng mà.

Người này cũng không biết xảy ra chuyện gì, mỗi ngày chạy trốn còn nhanh hơn thỏ, cô ta muốn nhân cơ hội nói vài câu cũng không có cơ hội.

Thực sự là tức chết cô ta.

Diệp Trân Trân nhìn cô ta không nói lời nào, cũng không tiếp tục truy hỏi.

Cô ta nhìn hai tay của mình đã thô ráp không ít một chút, thở dài nói: "Cô nói xem bên trong đội sản xuất này, ngoại trừ nhà họ Kiều, còn có con trai nhà ai có gia cảnh giàu có?"

Đáp Trật nói: "Nhà họ Vương, chính là đội trưởng đội sản xuất."

Mắt Diệp Trân Trân sáng rực lên: "Đúng nha, sao tôi lại quên mất chuyện này chứ."

Đáp Trật nói: "Nếu như cô muốn chọn một mục tiêu, tôi kiến nghị cô có thể chọn lão ngũ của nhà họ Vương, ngoại trừ anh ta ra, ba người đàn ông còn lại của nhà họ Vương đều là đầu gỗ."

Đừng hỏi tại sao cô ta lại biết, là do cô ta đã thăm dò qua, đều tránh cô ta như tránh rắn rết.

Ánh mắt Diệp Trân Trân lóe lóe, không biết đang suy nghĩ gì.

——

Đám trẻ ăn cơm nước xong thì đi sang một bên chơi.

Đại Kiều có tâm tư đơn thuần, tuy rằng vẫn nhớ tới lần trước Trần Lai Đệ đổ oan cho mình, nhưng cũng không có mượn cơ hội bài xích cô ta, vẫn để cho cô ta cùng mọi người chơi đùa.

Trước khi đến nhà họ Kiều, Trần Lai Đệ đã bị mẹ cô ta cảnh cáo, cho nên cho dù nhìn thấy Đại Kiều ăn mặc một thân váy mới đố kị đến con mắt đều hồng thành thỏ, cô ta cũng không dám tìm Đại Kiều gây sự.

Con ngươi của cô ta chuyển động, liền đặt mục tiêu trên người Tiểu Nhất Minh: "Nè, thằng nhóc kia, đến đây."

Tiểu Nhất Minh nhìn cô ta một cái, làm mặt quỷ nói: "Xấu xí, tôi mới không chơi với chị. . . hừ hừ hừ. . ."

Tiểu Nhất Minh còn nhớ người này lần trước đổ oan cho chị Niệm Niệm, mẹ cô ta còn muốn đánh chị Niệm Niệm, hừ.

Trần Lai Lai Đệ tức muốn chết.

Vừa vặn Kiều Hồng Hà đi tới, cô ta lập tức cáo trạng.

Kiều Hồng Hà nghe xong, vừa giúp con mình kéo quần áo vừa nói: "Tiểu Nhất Minh không thể mắng người lung tung, biết không?"

Tiểu Nhất Minh trừng mắt mắt nhỏ hừ nói: "Nhưng lần trước chị ta đổ oan cho chị Niệm Niệm."

"Vậy cũng không phải là lý do để con mắng người, chị Niệm Niệm cũng không thích đứa trẻ mắng người khác lung tung."

Kiều Hồng Hà cũng không thích đứa bé Trần Lai Đệ này, cũng có nhiều tâm nhãn như mẹ của mình vậy, nhưng bà càng không hy vọng con của mình nuôi thành thói quen thuận miệng mắng người.

Nghe được chị Niệm Niệm không thích, Tiểu Nhất Minh rốt cục thỏa hiệp: "Con biết rồi."

Trần Lai Đệ nhìn Tiểu Nhất Minh bị mẹ mình la mắng, một mặt đắc ý.

Ai biết Kiều Hồng Hà chân trước vừa đi, Tiểu Nhất Minh quay đầu lại làm mặt quỷ với cô ta: "Xấu xí, hừ hừ hừ. . ."

Tiểu Nhất Minh mắng xong lập tức dùng chân ngắn "Bạch bạch bạch" chạy mất.

Dám đổ oan cho chị Niệm Niệm, lần sau cậu sẽ còn tiếp tục mắng.

Trần Lai Đệ tức giận đến giơ chân: "Đồ ngốc không được chạy. Để tôi bắt được, xem tôi trừng trị như thế nào."

Đại Kiều lại bị Trần Chiêu Đệ kéo qua một bên góc.

Trần Chiêu Đệ liếc mắt nhìn xung quanh, phát hiện không có ai thì nhỏ giọng nói: "Đại Kiều, hiện tại em thật hạnh phúc, mỗi ngày đều có thịt ăn, có quần áo mới để mặc, không giống như chị. . ."

Nói xong cô ấy liền ríu rít khóc lên.

Lần trước vì cứu mẹ của mình, cô ấy không chút do dự vọt vào bên trong rừng muỗi nhưng mẹ cô ấy không chỉ không cho rằng cô ấy có hiếu, trái lại mắng cô ấy ngu xuẩn, còn lãng phí tiền thuốc thang trong nhà nhiều như vậy.

Đại Kiều cũng không biết phải an ủi chị họ như thế nào mới tốt.

Trước đây mẹ cô không thích cô, chị họ Chiêu Đệ cũng không được mẹ thương yêu, hai người bọn họ xem như là đồng bệnh tương liên.

Trước đây mỗi lần khi đến nhà họ Kiều, chị họ Chiêu Đệ còn lén lút giúp cô làm vài chuyện vặt trong nhà, cho nên cô rất đồng tình với chị họ Chiêu Đệ.

Cô đang muốn nói mình muốn trở lại lấy một ít kẹo, liền nghe đối phương nói: "Đại Kiều, hiện tại em trải qua tốt như vậy, em hãy giúp chị một chút đi, xem như nể mặt trước đây chúng ta đều là người đáng thương."

Cánh tay Đại Kiều bị cô ấy tóm đến đỏ chót: "Chị họ Chiêu Đệ, chị muốn em giúp chị thế nào? Em có trữ một ít kẹo, toàn bộ đều cho chị, như vậy có đủ hay không?"

"Không đủ." Trần Chiêu Đệ đỏ mắt lên lắc đầu nói, "Đại Kiều, em có nhiều quần áo mới như vậy, em cho chị vài cái đi, trước khi đến đây thì mẹ đã ra lệnh cho chị nhất định phải từ chỗ của em lấy được quần áo mới, bằng không trở lại thì sẽ không cho chị ăn cơm. . . Chị thật sự không có cách nào. . ."

"Chị họ, xin lỗi, em không thể cho chị quần áo." Đại Kiều nhíu mày.

Bình Luận (0)
Comment