Trong lòng Kiều Tú Chi thầm mắng một tiếng, cúi đầu nói: "Đừng nghe cô ta nói lung tung, dì Tuệ cháu là người dịu dàng, nó sẽ không đánh cháu, nếu nó dám đối xử không tốt với cháu, cháu cứ tìm bà, đã biết chưa?"
"Dạ, bà tốt nhất!" Đại Kiều nâng khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt trong suốt đen nhánh lại lộ ra ánh sáng vui sướng.
——
Phương Tiểu Quyên chạy trốn giống như phía sau có quỷ đang đuổi theo bà ta vậy.
Bà ta thở hổn hển ào ào chạy về nhà họ Vương, vừa định ngồi xuống, Vương Hâm Sinh đen mặt bước vào.
"Vừa rồi cô đi đâu?" Đôi mắt Vương Hâm Sinh đôi nhìn chằm chằm bà ta.
Tâm Phương Tiểu Quyên run lên, thanh âm run rẩy nói: "Tôi… Tôi không đi đâu cả, ta tùy tiện đi một chút thôi."
"Tùy tiện đi một chút? Tùy tiện đi một chút có thể đi đến nhà họ Kiều?" Sắc mặt Vương Hâm Sinh càng thêm khó coi, âm trầm thật sự dọa người, "Như thế nào? Hôm nay là ngày chồng trước của cô tái hôn, cô luyến tiếc nhỉ?"
Phương Tiểu Quyên lắc đầu như giã tỏi: "Không… Không có, sao tôi sẽ luyến tiếc chứ?"
Bà ta biết bà ta không nên đi qua đó, nhưng bà ta lại nhịn không được.
Bên tai không ngừng nghe mọi người nói Kiều Chấn Quân coi trọng Lâm Tuệ cỡ nào, trong lòng bà ta cực kỳ không thoải mái, bà ta phải tự mắt nhìn một chút.
Nhưng sau khi nhìn rồi, bà ta càng thêm không thoải mái!
"Ba" một tiếng!
Vương Hâm Sinh tát một cái ở trên mặt bà ta, hung tợn nói: "Phương Tiểu Quyên, tôi nói cho cô biết, nếu cô dám cắm sừng tôi, xem tôi giết chết cô thế nào!"
"Anh dám… Đánh tôi?"
Phương Tiểu Quyên không nghĩ tới Vương Hâm Sinh sẽ đánh mình, một cái tát này thiếu chút nữa đánh lệch mặt bà ta!
Vương Hâm Sinh nhìn bà ta nở nụ cười: "Tôi vì sao không dám đánh cô?"
Vương Hâm Sinh từ bản chất mà nói chính là đàn ông khốn nạn!
Vợ trước của anh ta vì sao sẽ chết, chính là vào mùa đông lớn bụng còn phải đến bờ sông giặt quần áo, mới có thể té ngã xuất huyết nhiều khó sinh mà chết.
Vợ trước cũng từng bị bạo lực gia đình, nhưng ở trong nông thôn, đàn ông đánh phụ nữ rất bình thường, chỉ cần không xảy ra mạng người, không ai xem như là chuyện.
Phụ nữ bị đánh cũng không xem là chuyện, sau khi cãi vả, qua vài ngày lại hòa thuận.
Nhưng Phương Tiểu Quyên gả cho Kiều Chấn Quân nhiều năm như vậy, bất kể bà ta làm quá đáng cỡ nào, cho tới bây giờ Kiều Chấn Quân cũng không chạm vào bà ta một chút nào, cứ thế bà ta gần như quên mất, đàn ông khác sẽ đánh phụ nữ!
"Tôi không làm nữa, tôi sinh con đẻ cái cho anh, anh còn đánh tôi… Ông trời ơi, tôi không làm nữa."
Sau đó Phương Tiểu Quyên choáng váng, thân thể nhào lên mặt đất một hồi, khóc lóc om sòm.
Vương Hâm Sinh nhìn bà ta một cái, xoay người đi rồi.
Nếu không nhìn ở phần trong bụng bà ta có con mình, hôm nay sẽ không phải là một cái tát thôi đâu!
Phương Tiểu Quyên khóc nửa ngày cũng không một ai đến an ủi bà ta, trong lòng lạnh lẽo.
Yến tệc của nhà họ Kiều đã bắt đầu rồi.
Lần trước nhà họ Kiều bán cây linh chi trăm năm có được không ít tiền, cho nên lần này chuẩn bị món ăn rất phong phú, bên trong mỗi một mâm đều có hai món ăn là thịt, trong suốt mười dặm tám thôn đã lâu chưa từng nhìn thấy.
Thôn dân cũng không kịp tán dương, vùi đầu vào ăn, vào lúc này cũng không thể nói nhiều, nói hơn một câu liền ăn ít hơn một miếng thịt, quay đầu lại muốn khóc thì cũng không có chỗ để khóc.
Các thôn dân ai cũng ăn đến khắp miệng đầy dầu, ở bên ngoài lão viện nhà họ Kiều bay ra từng trận mùi thịt, người không được mời đến ăn tiệc đi ngang qua, đều đột nhiên nuốt nước miếng.
Thật là thơm, xuống nông thôn hơn một tháng, đừng nói ăn thịt, ngay cả một mảnh vụn thịt cũng đều chưa từng thấy.
"Đáp Trật, trước kia không phải nói là muốn gặp lão đại của nhà họ Kiều? Sao gần đây không hề có một chút tin tức nào vậy?"
Diệp Trân Trân vừa nuốt nước miếng vừa đưa cái cổ hướng về bên trong viện cũ nhà họ Kiều, càng nhìn thì cái bụng càng thèm thuồng vô cùng.
Đáp Trật đang nuốt nước miếng, nghe nói như thế, trên mặt nhất thời chìm xuống.
Việc này có thể trách cô ta sao?
Bề ngoài Kiều Chấn Quốc nhìn qua hiền hậu thành thật, ai biết vừa mở miệng mới biết là ác miệng.
Ngày đầu tiên khi trên đường đến đội sản xuất, cô ta liền mất hết mặt mũi, sau đó cô ta cảm giác ánh mắt của nam thanh niên trí thức nhìn mình đều rất kỳ quái, mãi đến tận gần đây mới khá hơn một chút.
Cô ta vốn là muốn biến thành người khác nhưng thôn dân đội sản xuất đều không yêu thích tiếp xúc cùng thanh niên trí thức, đồng ý tiếp xúc, đều là người lông bông muốn chiếm tiện nghi hoặc là đang lâm vào đường cùng.
Thí dụ như trong thôn có một người tên là Cẩu Thặng, mỗi ngày đều sẽ hái chút hoa dại tặng cho thanh niên trí thức bọn họ, muốn dùng cái này để đả động một người nữ thanh niên trí thức trong đó, cuối cùng có thể cưới về làm vợ.
Thực sự là nằm mơ giữa ban ngày, nghĩ đến thật đẹp.