Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 167 - Chương 167. Mẹ Nói Bậy

Chương 167. Mẹ nói bậy Chương 167. Mẹ nói bậy

Viện cũ nhà họ Kiều bên này.

Đại Kiều giống như công chúa nhỏ, được rất nhiều con nít vây quanh ở giữa, khuôn mặt nhỏ nhắn mặt mày hồng hào, mặt mày cong cong, cười đến vô cùng vui vẻ.

Có mấy bé gái nói: "Đại Kiều, tớ nghe nói mẹ kế trên thế giới đều ác độc, cậu không sợ sao?"

Đại Kiều lắc đầu, âm thanh mềm mại nói: "Dì Tuệ tốt lắm, dì không ác độc, cậu nhìn quần áo tớ mặc trên người, chính là dì Tuệ làm cho tớ đó!"

Mọi người nhìn váy hoa trên người Đại Kiều, màu sắc đỏ rực, tươi đẹp sáng ngời, kiểu dáng cũng chưa từng thấy trước đây, đều hâm mộ vô cùng.

Vẫn là cô bé trước đó: "Không phải là một cái váy hoa à, đã thu mua cậu rồi? Đại Kiều, bà ta như vậy là muốn thu mua cậu, cậu đừng bị lừa!"

Đại Kiều vẫn không tức giận: "Sẽ không đâu, dì Tuệ vẫn rất thương tớ, dì còn nói sau nay lại làm thật nhiều váy xinh đẹp cho tớ!"

Cô bé đảo con ngươi, không biết nên nói tiếp thế nào.

Cô bé quay đầu nhìn về phía cây to bên kia.

Phương Tiểu Quyên ở đằng sau cây to nhìn thấy động tác của cô bé, thầm mắng một tiếng ngu xuẩn!

Đại Kiều chú ý tới động tác của cô bé, tò mò hỏi: "Vì sao cậu cứ nhìn bên kia, bên kia có thứ gì sao?"

Cô bé gãi đầu nói: "Tớ chỉ nói cho cậu thôi, trước đó mẹ cậu cho tớ mấy viên kẹo trái cây, bảo tớ nói với cậu những lời đó, bây giờ tớ đã nói xong, tớ phải đi."

Nói xong, cô bé nhảy về phía trước đi mất.

Khiến Phương tiểu Quyên ở sau cây to tức giận đến miệng cũng méo xẹo!

Cầm kẹo của bà ta hoàn thành việc như vậy, lần sau đừng để bà ta thấy cô bé!

Nếu đã bị phát hiện, Phương Tiểu Quyên cũng không tính trốn tránh, bà ta nhìn thoáng qua xung quanh, phát hiện không có người nhà họ Kiều, bà ta liền lộ đầu ra từ phía sau cây to.

"Đại Kiều, mày lại đây!"

Đại Kiều trông thấy mẹ cô, sợ run một cái, có hơi không được tự nhiên kêu một tiếng: "Mẹ."

Cô đã lâu không nhìn thấy mẹ cô, lúc trước nghe thấy mẹ cô lập gia đình một lần nữa, trong lòng cô ít nhiều cũng có chút khổ sở, nhưng sau này cô quá bận.

Cô phải học thêu, học nấu cơm với ông cô, còn phải học Ngũ Cầm Hí với bà cô, còn phải đến trường, vốn không có thời gian nhớ tới mẹ cô.

Phương Tiểu Quyên thấy cô kêu mình, hừ lạnh một tiếng: "Thì ra mày vẫn còn nhớ rõ tao là mẹ mày à? Còn không lại đây, muốn tao qua mời mày lại đây phải không?"

Đại Kiều chậm rãi đi qua, chẳng qua cách bà ta một thước thì ngừng lại: "Mẹ tìm con có chuyện gì?"

Phương Tiểu Quyên thấy vẻ mặt phòng bị của cô, tức giận đến cắn răng: "Tao bảo mày lại đây, mày không có nghe thấy sao?"

Giọng nói của bà ta bén nhọn mà cao vút, kèm theo thanh âm chói tai, biểu cảm trên mặt cũng dữ tợn.

Đại Kiều vừa thấy bộ dạng này của bà ta, không chỉ có không đi qua, ngược lại lui ra phía sau mấy bước: "Nếu mẹ không có việc gì, con trở về đây, nếu không một hồi bà sẽ tìm con."

Không nghĩ tới, mới bao lâu không gặp, lại biết lấy Kiều Tú Chi đến uy hiếp bà ta!

Phương Tiểu Quyên tức giận đến cắn răng: "Tao nói cho mày biết, mày không thể kêu con đàn bà Lâm Tuệ đó là mẹ, nghe thấy không?"

Đại Kiều không có trả lời.

Cô ngại kêu dì Tuệ là mẹ, nhưng không có nghĩa là cô không muốn kêu, cho nên cô sẽ không đồng ý lời này của mẹ cô.

Phương Tiểu Quyên thấy cô không trả lời mình, tức giận đến nổi trận lôi đình: "Như thế nào? Mày còn muốn kêu những người khác là mẹ sao? Mày cái con sói mắt trắng, tao nuôi mày nhiều năm như vậy, mày lại báo đáp tao như vậy sao?"

Đại Kiều cắn môi nói: "Nhưng em gái cũng kêu chú Vương là cha, sao mẹ không nói em ấy là sói mắt trắng?"

Phương Tiểu Quyên bị nghẹn chết khiếp: "…"

Nói rất có lý, lại khiến người ta không thể phản bác.

"Mày có thể so với em gái mày sao? Quên đi, chuyện này cũng không nhắc lại, tao nói với mày, mẹ kế trên thế giới này đều giống nhau lòng dạ hiểm độc, chờ con đàn bà Lâm Tuệ đó vào cửa, con ả sẽ đánh chửi mày, sau này chờ bọn họ có đứa con khác, còn có thể đuổi mày ra khỏi nhà, cho nên…"

Đại Kiều lớn tiếng đánh gãy bà ta: "Sẽ không! Mẹ nói bậy! Dì Tuệ mới sẽ không đánh con mắng con, chỉ có mẹ mới có thể đánh con mắng con thôi, con không nói chuyện với mẹ!"

Phương Tiểu Quyên tức giận đến giơ chân, tiến lên muốn túm lấy Đại Kiều.

Ngay phía sau, viện cũ nhà họ Kiều bên kia truyền đến tiếng Kiều Tú Chi: "Đại Kiều, cháu đang nói chuyện với ai?"

Tim gan Phương Tiểu Quyên run lên, xoay người vội vàng chuồn mất.

Kiều Tú Chi đi tới, nhìn thấy Đại Kiều bình tĩnh đứng ở nơi đó, lại kêu cô một tiếng.

Đại Kiều nhanh chóng xoay người chạy tới: "Bà, vừa rồi mẹ cháu lại đây, mẹ nói dì Tuệ là mẹ kế, sau này sẽ đánh cháu mắng cháu."

Bình Luận (0)
Comment